Quay đầu nhìn lại, sau mười mấy năm ta đãgặp qua rất nhiều loại người, nhưng người thật sự khiến ta phải lắc đầu e làchỉ có mỗi vị Tứ hoàng tử này. Buổi sáng vừa nhận lệnh xử lý quốc sự, buổi chiềuđã chiên trống ầm ĩ tiên đến nơi ở của nội quan, chẳng lẽ hắn không sợ bị ngườitố cáo “trong ngoài cấu kết” sao? Để người như vậy lên ngôi Hoàng Đế, thậtkhông biết là nỗi bất hạnh của bá tánh hay là hy vọng của chính ta.
“Nô tỳ Thanh Nguyệt khấu kiến Tứ điện hạ,không biết Tứ điện hạ giá lâm, nô tỳ không kịp nghênh đón từ xa, thỉnh Tứ điệnhạ tha tội”, ta mang theo đoàn cung nữ thái giám trong viện tiên đến quỳ gốitrước mặt hắn. Ta có thể nhìn ra hiện tại vẻ mặt của hắn không tốt, cơ hồ đangtức giận, hoàn toàn không còn thần sắc đắc ý của buổi sáng nay khi nghe đọcthánh chỉ. Sắc mặt của hắn vô cùng âm trầm. Nói đến cũng kỳ quái, đều là HoàngTử nhưng hắn lại không khiến ta có bất kì cảm giác e ngại nào. Mặc dù hắn néngiận mà đến nhưng bất quá trông hắn chỉ có vẻ hổn hển mà thôi.
“Đứng lên đi”, hắn hừ một tiếng, thanh âmcơ hồ từ mũi đi ra. Tư thế đúng mười phần, chỉ tiếc hắn vẫn còn thiếu uy nghiêmcùng khí độ, “Bổn vương có việc muốn hỏi Thanh Nguyệt nữ quan, nhưng người kháclui ra ngoài, không được ta phân phó, bất luận kẻ nào cũng không được phép quấynhiễu”
Những người khác dập đầu đáp ứng rồi luira. Chờ sau khi Ung Vương đã bước vào phòng ta mới đứng dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ti-thien-thien-nhieu/2390368/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.