“Chiếc xe phía trước đang không ngừng phóng về phía khu ổ chuột!” Thuộc hạ của Khương Tặc mắt nhìn chằm chằm chiếc xe của Tiêu Bách Thần, không quên thông báo lại qua bộ đàm. Đầu dây bên kia, Khương Tặc sốt ruột căn dặn: “Nếu bọn chúng giao dịch với bên thứ ba thì phải lập tức hành động. Bằng mọi giá cướp bằng được mai phiến về đây. À quên, một cánh khác cho người đi tìm hiểu nơi ở tạm của Cố Trường Lục xem hắn trú tạm ở đâu!” A Hào đánh lái, quẹo vào một góc tối tăm. Nơi này tương đối vắng vẻ, người người đi lại rất ít, chỉ có những kẻ vô gia cư đi thẫn thờ đi lại như những bóng ma bên đường. Sau khi đã ngắm được địa điểm cần đến, Tiêu Bách Thần hếch đầu ra lệnh cho A Hào táp xe vào vệ đường. Thông Thái thấy vậy vội vàng phanh kít xe lại, bánh chà trên mặt đường một vệt dài đen lớn. Hắn ta vẫy tay, cùng hai người đàn ông khác xuống xe, những kẻ còn lại thì đợi ở phía sau đề phòng bất trắc. “Quái lạ! Vừa thấy Cố Trường Lục xuống chỗ này, sao bây giờ lại không thấy nữa?” Thông Thái đảo mắt liên tục. Ngay khi hắn đi vào một căn hẻm nhỏ liền cảm thấy sau ót lạnh buốt. Một họng súng đã lên cò sẵn đang dí sát vào đầu Thông Thái. “Giơ hai tay lên!” Giọng nói của A Hài trầm lạnh. Thông thái bắt buộc phải làm theo. Hai kẻ phía sau cũng nhanh chóng bị tóm gọn một cách nhẹ nhàng. Tiêu Bách Thần từ trong bóng tối bước ra, gương mắt anh tuấn ẩn hiện trong bóng tối một cách mờ nhạt nhưng đầy mưu mô, toan tính. Anh đưa tay túm tóc Thông Thái, cười nhạt: “Gọi điện cho Khương Tặc ngay- bây- giờ!” Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói của Khương Tặc đã vang lên sốt sắng: “Sao rồi? Công việc thuận lợi chứ?” Haha... Tiêu Bách Thần buồn cười tới nỗi chảy cả nước mắt, co gập cơ bụng xuống đất. “Tôi thật không nghĩ người như Khương anh đây lại sẵn sàng giở trò bỉ ổi đến thế! Thỏa thuận hợp tác anh không đồng ý, cho rằng hủy hợp đồng sẽ khiến cho danh tiếng bị hủy hoại. Vậy mà giờ anh xem, anh đang làm trò mèo gì đây?” Khương Tặc im lặng không đáp. Phen này anh ta bị hớ, nếu không nhanh chóng lấy lại sĩ diện, ắt ngày mai sẽ không dám ngóc đầu lên nổi. “Cố Trường Lục, tôi rất thích thú với mai phiến của anh. Như thế này đi, tôi và Triệu Đình Khiêm đã thỏa thuận, nếu trong vòng từ giờ đến bảy giờ sáng ngày mai anh ta không đem đủ tiền tới, hợp đồng sẽ bị hủy.” “Thì sao?” Tiêu Bách Thần nhướn mày hỏi lại. Tiếng thờ dài của Khương Tặc vang lên rõ rệt: “Nếu anh ta không đến đúng giờ, tôi sẽ chuyển sang nhượng lại toàn bộ lợi nhuận đã bàn bạc với Triệu Đình Khiêm cho anh. Với điều kiện trao đổi là chỗ mai phiến kia. Anh thấy thế nào?” Tiêu Bách Thần cười lạnh. Đây mới chính là mục đích thật sự mà anh muốn. Nếu muốn cướp trắng trợn, dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên làm như vậy sẽ gây thù chuốc oán không hề nhỏ, đối thủ sẽ nhân thêm một bên. Tốt nhất, trao đổi trong òa bình, đó là thượng sách. “Được! Nếu anh chịu thỏa thuận trước thì có phải đỡ cực hơn không?” Tiêu Bách Thần cúp máy, thu lại họng súng. “Đi đi!” Đám người Thông Thái vội vàng co cẳng chạy, lái xe lao vút trở về. A Hào nhìn theo chiếc xe cuối cùng khuất dạng, cười tới nỗi híp cả hai mắt: “Cậu chủ quả thật mưu cao kế hiểm. Việc còn lại phải trông chờ vào cậu Gia Huy rồi!” ....... Triệu Đình Khiêm nhận được điện thoại gọi về gấp của Triệu Tư Mỗ, trong lòng tức giận vô cùng. Hắn đi đi lại lại trong phòng khách sạn, giơ chân đạp tùy hứng một vài thuộc hạ của mình. “Lũ ngu ngốc này, khó khăn lắm tao mới thỏa thuận hợp tác được với Khương Tặc, vậy mà đùng một cái đòi tao về gấp.” Miến Thanh, trợ thủ lâu đời của hắn, không quên nói chen vào: “Nghe nói Triệu phu nhân bị bắt cóc, lão già họ Triệu đang nổi khùng nổi điên ở biệt thự kia ạ!” Triệu Đình Khiêm nắm chặt hai bàn tay, từng thớ gân xanh in hằn lên trên lớp da ngăm đen. “Lại là con mụ vô dụng này. Nếu ông trời đã cho tao cơ hội này, tao phải tận dụng triệt tiêu tận gốc, đề phòng vướng chân, đưa mẹ tao trở thành chủ nhân mới của căn nhà này!” Dứt lời, Triệu Đình Khiêm luyến tiếc nhìn bản hợp đồng trong tay, đoạn ném mạnh xuống bàn, vơ lấy áo khoác, hất hàm ra lệnh: “Hủy bỏ hợp đồng, trở về Tứ Châu!” ....... Trong căn nhà kho lớn, Mã Điềm Hoa bị nhốt kín, hai mắt bịt vải đen, hoàn toàn không nhận thức được mọi thứ xung quanh. Gia Huy khoanh tay đứng nhìn, không quên nhắc nhở: “Triệu phu nhân chịu khó ở đây đến bảy giờ sáng ngày mai. Đúng giờ tôi sẽ thả bà đi!” Mã Điềm Hoa tức giận đến run người, há miệng chửi đổng: . Ngôn Tình Sủng “Các người không liệu hồn thả tôi ra, lão gia sẽ giết chết các người, giết chết các người!” Gia Huy khép cửa nhà kho lại, ung dung đi ra bên ngoài, vừa hay điện thoại của Tiêu Bách Thần gọi tới. Anh xoay người mở lại cửa, cười cười nhìn Mã Điềm Hoa: “Xin chúc mừng Triệu phu nhân! Bà có thể đi được rồi!” Người của Gia Huy lập tức bước lên phía trước, hai bên hai người xách tay bà ta ra ngoài. Đến trung tâm thành phố, nơi giao thoa giữa Long Thế và Triệu Thị, Triệu Đình Khiêm đã chờ sẵn ở đó. Mã Điềm Hoa thấy người tới cứu mình là Triệu Đình Khiêm, trong lòng có chút không vui, bĩu môi nói mỉa: “Lão gia đâu không tới mà lại cử thằng con hoang là mày tới đây?” Triệu Đình Khiêm không thèm đếm xỉa đến bà ta, chỉ nhìn chằm chằm đám người phía trước. Nhìn cách ăn mặc của họ, chắc chắn là người của một tập đoàn lớn không kém Triệu Thị. Tuy nhiên bọn chúng bắt Mã Điềm Hoa nhưng hoàn toàn không gây hại cho bà ta dù chỉ là một cọng tóc. Điều kiện duy nhất chúng cần đó là ép Triệu Đình Khiêm gấp rút trở về, rồi mới sẵn sàng thả người. Trong đầu Triệu Đình Khiêm chợt nảy ra một ý. Có lẽ nào, chúng biết hắn và Vương Thống hợp tác với nhau, yêu cầu hắn về gấp nhằm ngang nhiên cướp mối làm ăn lớn này của hắn? Mẹ kiếp! Triệu Đình Khiêm chửi rủa trong người. Tất cả là do con mụ vô dụng này! Hắn nghiến răng nghiến lợi. Ngau khi Mã Điềm Hoa bước vào trong xe, hai mắt Triệu Đình Khiêm trầm lại. Sự độc ác, lạnh lùng trong người hắn dâng lên mỗi lúc một cao!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]