“Đúng là oan gia ngõ hẹp! Chúng ta đi đâu cũng gặp Triệu Đình Khiêm ở đây!”
Bạch Khởi La chán ghét lên tiếng.
Nửa đêm, đợi khi cô ngủ say, Tiêu Bách Thần mở cửa nhẹ nhàng ra ngoài trước.
Đám A Hào đã đợi anh sẵn dưới lầu khách sạn, người nào người nấy mặc áo cao cổ kín mít, che gần nửa khuôn mặt.
Thấy chủ nhân bước xuống, A Hào vội lên tiếng ngay:
“Cô Bạch có biết hành động tiếp theo của chúng ta không ạ?”
Tiêu Bách Thần lắc đầu.
Đoạn anh kéo thấp chiếc mũ phớt xuống, sau đó cùng đàn em lên xe, phóng đi gấp rút trong đêm.
Trên lầu cao, Bạch Khởi La khoanh tay đứng nép sát vào góc tường, lặng lẽ quan sát đoàn người phía dưới, khóe môi khẽ cong lên.
.......
“Ông chủ, dưới kia có người xin được gặp!”
“A..., anh Khương, anh thật là hư quá đi!”
Từ bên trong phòng ngủ, giọng nói nũng nịu của một cô gái vang lên không ngừng.
Thuộc hạ của Khương Tặc đỏ mặt tía tai, tiếp tục lên tiếng lần nữa:
“Có khách muốn gặp ông chủ!”
“Biết rồi. Giờ ra!”
Khương Tặc đứng dậy, mặc lại quần áo, sau đó ung dung đi ra ngoài.
Tiêu Bách Thần cùng A Hào đã chờ sẵn ở đó, thấy anh ta ra liền giơ tay ra chào hỏi.
Tuy nhiên, Khương Tặc làm điệu bộ lờ đi, ngồi phịch xuống ghế, không thèm đoái hoài gì tới anh.
Tiêu Bách Thần nhún vai, ngồi xuống ghế.
“Khoan đã, tôi chưa cho phép anh ngồi!”
Khương Tặc vênh mặt lấn lướt, điệu bộ hỗn láo nhìn chỉ muốn đấm!
“Ồ! Xin thứ lỗi! Xin tự giới thiệu, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-thieu-gia-rua-han/1205101/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.