Chương trước
Chương sau
Tố Tố tạm dừng một chút tiếp theo không để ý cười cười:

\- Làm sao có thể. Hàn Kinh Vũ thiên phú trác tuyệt như vậy muội sao dám với tới. Chỉ là ngưỡng mộ đại danh mà thôi.

Nguyệt Băng gật đầu đáp:

\- Cũng phải. Tính tình huynh ấy như thế cũng không thể quen ai.

\- Haha, phải rồi.

Hai người thủ thỉ với nhau, vừa đi vừa nói, không để ý Hàn Kinh Vũ bên cạnh đã sớm thả chậm bước chân, đi chậm phía sau. Tuy hai người đã hạ giọng nhưng với thính lực của Hàn Kinh Vũ thì không có gì là khó. Từng câu từng chữ đều nghe trót lọt.

Không thể quen ai?

Hắn đưa tay lên sờ mặt. Thử tính làm nụ cười rồi huyễn hóa ra một cái kính để soi.

Ân.

Xác thực rất khó coi.

Sau đó Hàn Kinh Vũ lại luyện cười trước gương vài lần nhưng không có kết quả. Cuối cùng thất vọng mà thu gương về, quay lại khuôn mặt lạnh lùng. Cũng may là hắn đi cuối cùng lại không có ai để ý cho nên không sao. Nếu không nhất định sẽ ngã ngửa cả đám, không dám tin Hàn công tử lạnh lùng sẽ có hành động như thế.

\*\*\*\*\*\*

Dưới chân núi...

\- Đêm nay mọi người ở tạm khách điếm một đêm, sáng mai chúng ta sẽ đi khảo sát tình hình. Nếu có việc gì xảy ra nhất định phải gọi người ngay. Bây giờ mọi người về phòng của mình đi.

Vào lúc đêm khuya, Nguyệt Băng đang ngủ trên giường chợt mở mắt. Nàng vốn là thiển miên, rất khó để ngủ sâu. Chỉ cần tiếng động nhỏ thôi đã có thể đánh thức.

Hiển nhiên là vừa rồi có người gây ra tiếng động. Nhưng bây giờ đêm khuya lại thế chắc chắn có chuyện gì đó. Huống chi tiếng động phát ra từ phòng bên cạnh của nàng. Phòng bên cạnh lại chính là Tố Tố.

Nguyệt Băng nhẹ nhàng ngồi dậy, mở nhẹ cửa sổ liền thấy Tố Tố phi thân mà đi. Nàng thận trọng đuổi theo phía sau.

Đi qua mấy con phố cuối cùng nàng ta cũng dừng lại trong một con hẻm nhỏ. Có ai đó đang nói chuyện với Tố Tố. Vì khoảng cách khá xa nên nàng chỉ nghe loáng thoáng được vài từ như Hỏa phong, hủ độc, yên tâm,...



Nguyệt Băng đang nghe chợt một trận kình phong đánh qua. Nàng lộn người né tránh. Nhìn thấy bức tường phía sau sụp đổ, Nguyệt Băng biết người đánh lén nàng là một cao thủ.




\- Dã nha đầu không biết sống chết.




Giọng nói âm lãnh vang lên không xa. Đó là nam nhân đã nói chuyện với Tố Tố. Nàng ta cũng đứng bên cạnh hắn cười khiêu khích nhìn nàng:



\- Một con tò mò miêu a.




Uy áp kinh người từ nam nhân kia tỏa ra. Thân thể Nguyệt Băng như bị định trụ, càng ngày càng nặng như đang ép nàng thần phục.Phải gắng hết sức Nguyệt Băng mới không để mình khom lưng quỳ xuống.



Đây chính là uy áp từ cường giả.




Tuy hiện tại tu vi nàng hồi phục đến Luyện Khí kỳ tầng 6 nhưng đứng trước Nguyên Anh cao thủ vẫn là không thể đối kháng. Giết nàng, đối với hắn giống như là nghiền nát một con kiến vậy. Khoảng cách chênh lệch về tu vi quá xa, nếu như không có uy áp thì may ra nàng còn có thể với hắn đấu một trận. Nhưng bây giờ, xem ra là phải nghĩ cách mới được. Cần có một thứ gì đó có thể đối kháng với uy áp.




....




Là nó???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.