Tố Tố tạm dừng một chút tiếp theo không để ý cười cười:
\- Làm sao có thể. Hàn Kinh Vũ thiên phú trác tuyệt như vậy muội sao dám với tới. Chỉ là ngưỡng mộ đại danh mà thôi.
Nguyệt Băng gật đầu đáp:
\- Cũng phải. Tính tình huynh ấy như thế cũng không thể quen ai.
\- Haha, phải rồi.
Hai người thủ thỉ với nhau, vừa đi vừa nói, không để ý Hàn Kinh Vũ bên cạnh đã sớm thả chậm bước chân, đi chậm phía sau. Tuy hai người đã hạ giọng nhưng với thính lực của Hàn Kinh Vũ thì không có gì là khó. Từng câu từng chữ đều nghe trót lọt.
Không thể quen ai?
Hắn đưa tay lên sờ mặt. Thử tính làm nụ cười rồi huyễn hóa ra một cái kính để soi.
Ân.
Xác thực rất khó coi.
Sau đó Hàn Kinh Vũ lại luyện cười trước gương vài lần nhưng không có kết quả. Cuối cùng thất vọng mà thu gương về, quay lại khuôn mặt lạnh lùng. Cũng may là hắn đi cuối cùng lại không có ai để ý cho nên không sao. Nếu không nhất định sẽ ngã ngửa cả đám, không dám tin Hàn công tử lạnh lùng sẽ có hành động như thế.
\*\*\*\*\*\*
Dưới chân núi...
\- Đêm nay mọi người ở tạm khách điếm một đêm, sáng mai chúng ta sẽ đi khảo sát tình hình. Nếu có việc gì xảy ra nhất định phải gọi người ngay. Bây giờ mọi người về phòng của mình đi.
Vào lúc đêm khuya, Nguyệt Băng đang ngủ trên giường chợt mở mắt. Nàng vốn là thiển miên, rất khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-thien-tai-phuc-hac-phi/2238887/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.