“Tiểu Trác ca ca, vị này là?” Ninh Hinh bình tâm, cố ý không giải thích nhìn Quân Vô Tà. 
Phạm Trác nói: “Đây là Quân Tà.” 
Dứt lời, cũng không có ý định giới thiệu Ninh Hinh cho Quân Vô Tà. 
Ninh Hinh khác mọi hôm, nhiệt tình bước lên, gương mặt toát lên nụ cười hoàn hảo: “Thì ra ngươi là Quân Tà, trước đây ta từng nghe có người ở cùng Tiểu Trác ca ca, có chút hiếu kỳ, xem ra là người kết giao của Tiểu Trác ca ca, nhất định là tốt tính, hôm nay gặp mặt quả nhiên là thật.” 
Giọng Ninh Hinh hòa nhã dễ nghe, nụ cười chân thành thân thiết. 
Quân Vô Tà không làm gì chỉ nói: “Đó là Ninh sư tỷ mắt lờ đờ.” 
Nàng là người tốt tính? 
Ơ. 
Nụ cười trên mặt Ninh Hinh cứng đơ, không ngờ Quân Vô Tà vừa mở miệng liền cho nàng ta giẫm phải đinh. 
Có lẽ Phạm Trác không nhìn ra khốn khó của Ninh Hinh, cười rồi nói: “Tính cách Tiểu Tà có chút lạnh lùng, không thích kết giao với người khác, Hinh Nhi đừng để tâm.” 
Nói như là giải vây cho Ninh Hinh, nhưng sự thật là vậy, tiếp đó Quân Vô Tà cho Ninh Hinh một cái tát. 
Còn vừa nhìn đã biết Quân Vô Tà tốt tính, nàng ta bị mù sao? 
Khóe miệng Ninh Hinh có chút gượng gạo, cũng may là trong lòng đủ cứng rắn nên không lộ ra trên mặt, vẫn nét cười tươi như hoa. 
“Sao lại thế, muội vẫn cảm thấy Tiểu Tà Tử rất thân thiện.” 
Quân Vô Tà nhướng mày khe khẽ: “Xem ra Ninh sư tỷ không biết tiếng tăm của ta trong học viện.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/550169/chuong-528.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.