Ninh Hinh luôn hiểu chuyện khéo nói, bị Quân Vô Tà xuất bài không theo lẽ thường, bị chặn họng không nói được gì, trong đầu trống rỗng, căn bản không biết nên nói cái gì cho phải.
Ninh Hinh cảm thấy mình sẽ nói không lại Quân Vô Tà, chỉ sợ là sẽ càng làm càng căng, Quân Vô Tà không thân thiện như vậy, chỉ sợ lòng còn khúc mắc đối với Doãn Ngôn, xem ra cần Doãn Ngôn xin lỗi trước mới được.
Sau khi có chủ ý, Ninh Hinh không còn cố chấp khi nói chuyện với Quân Vô Tà, nhưng lại về bên cạnh Phạm Trác với thái độ thẹn thùng, trong lời nói có chút ý quan tâm.
Phạm Trác lại tốt tính, mời Ninh Hinh ở lại uống trà.
Ninh Hinh không quên chuẩn bị điểm tâm đem ra, như trong lúc lơ đãng cũng chuẩn bị cho Quân Vô Tà một chút, ý đồ bất động ấy kéo gần khoảng cách của hai người lại.
Quân Vô Tà ôm Hắc Miêu ngồi ở một bên, hành động vô sự hiến ân cần của Ninh Hinh này xem ra có chút lộ liễu, nàng đã ở tiểu viện Trúc Lâm không ít ngày, cũng chưa từng thấy Ninh Hinh đến đây, kết quả ngày săn linh vừa mới kết thúc không bao lâu, nàng ta liền ân cần đến đây, trong lời nói thỉnh thoảng ra dáng quen biết với mình như vậy.
Nếu như Quân Vô Tà không nhận ra ý đồ của Ninh Hinh thì thật là uổng phí hai kiếp sống.
Có điều, đã có người cam tâm tình nguyện đến nơi tự tìm phiền phức, nàng cũng không cần phải cự tuyệt, không phải sao?
Quân Vô Tà cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/550170/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.