Phạm Trác ngây ra một hồi lúc mở cửa, nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp đứng ngoài cửa, đáy mắt của hắn nhè nhẹ hiện lên một tia gì đó, rồi cũng nhanh biến mất. 
“Hinh Nhi?” Phạm Trác ngạc nhiên nhìn Ninh Hinh đã lâu không gặp. 
Tuy hai người có hôn ước, nhưng sức khỏe của Phạm Trác ngày càng sa sút, lại không ai nhắc đến, vì phải điều dưỡng sức khỏe, Phạm Trác dọn đến tiểu viện Trúc Lâm ở, hầu như Ninh Hinh rất ít xuất hiện ở nơi này. 
Nhớ lần trước Ninh Hinh đến đây, đã là chuyện của một năm trước. 
“Tiểu Trác ca ca.” Nụ cười hồn nhiên ngọt ngào của Ninh Hinh lộ trên mặt, giống như cô gái ngây thơ tội nghiệp, khiến người khác cảm thấy thân thiết. 
“Tiểu Trác ca ca, Hinh Nhi đã lâu không đến thăm huynh, huynh có giận Hinh Nhi không?” 
Phạm Trác cười ôn hòa rồi nói: “Sao có thể.” 
Ninh Hinh áy náy nhìn Phạm Trác, đôi mắt rủ xuống có chút u sầu. 
“Không phải Hinh Nhi không nhớ Tiểu Trác ca ca, mà là phụ thân nhiều lần dặn ta, Tiểu Trác ca ca phải tĩnh dưỡng, không thể để người khác tới quấy rầy, Hinh Nhi mới kiềm chế đến lúc này, không thể không tới gặp Tiểu Trác ca ca, Tiểu Trác ca ca cũng đừng trách Hinh Nhi nha.” 
Phạm Trác cười khẽ một tiếng, lắc đầu. 
Nụ cười trên mặt Ninh Hinh tức thì trở lại rực rỡ, giả vờ khéo léo nhìn Phạm Trác nói: “Hinh Nhi chuẩn bị bánh gạo nếp cho Tiểu Trác ca ca, nhớ khi còn bé Tiểu Trác ca ca rất thích ăn.” Vừa nói, Ninh Hinh liền giơ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/550168/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.