Lý do thoái thác lần này đã trực tiếp đẩy Quân Vô tà vào tình cảnh “đứng mũi chịu sào”.
“Thôi bỏ đi, chuyện này không cần nói nhiều nữa, ta cũng không muốn so đo làm gì.” Tử Mộ giả vờ độ lượng nói, nhưng trên mặt lại không có vẻ gì là muốn để mọi chuyện kết thúc trong hòa bình như vậy.
“Tử Mộ, ngươi chính vì dễ dàng bỏ qua như thế nên mới để cho người ta suýt chút nữa đã cướp mất vị trí của ngươi đó!” Đám thiếu niên đứng bên cạnh vẫn đang bận rộn ca tụng Tử Mộ, mặc dù trong lòng tràn đầy ghen tị với hắn nhưng bọn họ cũng hiểu thế nào là vì một tương lai quan hệ tốt đẹp với phục linh sư, càng không nên làm gì ngu ngốc mà tự hủy hoại mình sau này.
Lý Tử Mộ đối với người khác khá cởi mở, nên dù mới nhập học đã có quan hệ khá tốt với các đệ tử ở đây. Nhưng thực ra là do tính tình của Quân Vô Tà quá mức trầm lặng, nên dù người khác có muốn tỏ ra thân thiết với nàng thì vốn dĩ cũng không có cơ hội.
“Ôi, ta cũng thật không ngờ là có một người như vậy trong cùng một thời gian, nếu không phải sư phụ tìm được ta, chỉ e là giờ này ta với các huynh đệ đang cùng nhau đứng ở phân viện Thú Linh rồi.” Tử Mộ thở dài nói.
Lời này nghe có vẻ là tùy ý nhưng lại càng khiến người ta phải đa nghi.
Nếu như không phải Cố Ly Sinh “nhìn thấu sự việc”, Quân Vô Tà chẳng phải đã có thể công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/550050/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.