Doãn Ngôn hơi sững sờ, hắn cũng cảm thấy việc này hơi khó hiểu.
Tuy nhiên, trong lúc hai người vẫn đang mải nói chuyện thì bỗng xuất hiện những tiếng ồn ào truyền đến từ phòng ăn dưới lầu một.
Chỉ thấy một thiếu niên da trắng đang bước vào phòng ăn, xung quanh hắn là một đám người đang vây quanh. Từ dung mạo của hắn có thể thấy được có lẽ hắn còn rất trẻ, nhiều nhất cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi.
“Tử Mộ, nghĩ đi nghĩ lại, hóa ra ngươi mới là đệ tử của phân viện Phục Linh à? Thế mà sáng sớm lại vẫn cùng chúng ta đến phân viện Thú Linh, lúc đầu ta cứ nghĩ sau này chúng ta có thể cùng nhau tu luyện, ai mà biết ngươi lại chẳng có một chút hứng thú, cứ thế phủi mông một cái mà gia nhập vào phân viện Phục Linh chứ.” Đám người vây quanh thiếu niên vừa nói vừa cười đùa rôm rả.
Thiếu niên kia bị mọi người vây quanh tỏ ra ngượng ngùng, khóe môi hắn khẽ nhếch có vẻ đắc ý lắm.
“Ta cũng không biết, lần trước tình cờ gặp sư phụ, không ngờ sư phụ lại nhìn trúng biểu hiện của ta, nhưng thực ra chỉ đáng làm trò cười mà thôi.” Lý Tử Mộ giả vờ cảm thán lắc đầu, đáy mắt tràn đầy đắc ý.
“Làm trò cười cũng không đến lượt ngươi, mà chính là cái đồ hàng giả kia làm rùm beng lên thì có!” Thiếu niên phụ họa cố ý liếc nhìn Quân Vô Tà đang ngồi yên lặng một góc, thấy nàng vẫn không hé răng nửa lời, hắn cố ý cao giọng, hận không thể khiến cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-phuc-hac-dai-tieu-thu/550049/chuong-408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.