Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
"Cứu ta! Ta là hoàng tử Ly quốc. Các ngươi cứu ta ra ngoài, ta nhất định sẽ báo đáp các ngươi. Cho các ngươi vinh hoa phú quý, vinh quang vô hạn!" Phượng Vu Quy hạ giọng nói.
Hắn có ý đồ hối lộ hai người kia, giúp hắn thoát khỏi nơi này.
Nhưng hai người dường như không nghe thấy hắn nói, vẫn như cũ đâu vào đấy xử lý vết thương cho hắn.
Sau khi xử lý vết thương xong, thì lập tức lui xuống.
"Từ đã!" Phượng Vu Quy muốn gọi họ lại.
Đáng tiếc, không hề hiệu quả.
Một cảm giác sụp đổ ập vào lòng, Phượng Vu Quy chịu đựng thuốc bột thấp kém phát huy hiệu quả trên người mình.
Đột nhiên, Giác Đấu Trường lại mở cửa sắt ra.
Lần này chỉ mở ra một cánh, nhưng lại là một con sói đã đói bụng ba ngày!
Đầu con sói hầu như ngang bằng với chiều cao Phượng Vu Quy. Lúc thấy Phượng Vu Quy, nó đã đói bụng ba ngày lập tức chảy nước miếng, hai mắt lập loè xanh lục.
Nỗi sợ hãi chợt buông xuống Phượng Vu Quy. Cơ bắp cả người hắn cơ hồ tiến vào trạng thái căng chặt.
Vết thương vừa mới đỡ hơn, đã phải chiến đấu tiếp sao?
Hiện thực ép Phượng Vu Quy chống mặt đất, chậm rãi đứng lên. Thật cẩn thận nhìn con sói dạo bước tới hắn.
Một tay khác của hắn cần một cái sừng bò húc bị gãy.
Khập khiễng, hắn lê cái chân không tiện, muốn kéo xa khoảng cách với cự lang.
Đây là một dạng tra tấn về tinh thần, về thể xác. Làm hắn không ngừng đứng giữa lằn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012301/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.