Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Ánh sáng chói mắt chiếu vào người, bao phủ Phượng Vu Quy.
Thời điểm cửa xe huyền thiết phong bế mình được mở ra, hắn nghe thấy đủ loại âm thanh ồn ào náo động.
"Ra rồi! Ra rồi!"
Thanh âm thô lỗ mà dã man hò hét bên ngoài, cùng với côn sắt đánh vào thùng xe.
Phượng Vu Quy chậm rãi bò ra khỏi thùng xe, đôi mắt dần dần thích ứng với ánh sáng.
Tầm mắt hắn còn chưa nhìn rõ ràng, đã cảm thấy có một vật lớn nhào tới mình. Phượng Vu Quy theo bản năng lăn sang bên cạnh, giơ tay muốn phản kích.
Nhưng khi ra tay, hắn mới đột nhiên nhớ tới linh lực mình bị phong ấn.
Chưởng phong sắc bén xẹt qua gương mặt. Phượng Vu Quy hoảng sợ tránh né, nhưng trên mặt vẫn để lại vài vệt máu nóng rát. Hương vị máu tanh tràn ra từ miệng vết thương trên má, cảm giác đau đớn khiến tầm nhìn hắn ngày một rõ ràng. Thần trí cũng dần kéo về...
"Gϊếŧ hắn!!! Gϊếŧ hắn!!!"
"Xé nát hắn! Xé nát hắn!"
"Ôi trời! Thất thần làm gì? Bị doạ mất mật rồi sao!"
Phượng Vu Quy đứng lên, nhìn quanh bốn phía. Tầng tầng khán đài vây thành vòng tròn, vô số bộ mặt điên cuồng dữ tợn. Bọn họ kêu, mắng, gào, rống phát tiết cảm xúc nội tâm.
Mà dưới chân là tầng đất cát thô ráp. Dù có đi giày, cũng có thể cảm nhận được bàn chân lấn cấn.
Bên tai hắn là tiếng dã thú gầm nhẹ, còn có hơi thở thuộc về dã thú.
Hắn đột nhiên nhìn sang, thấy một con báo trưởng thành như hổ rình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012300/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.