Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
"Ta nên báo đáp ngươi thế nào? Bệ hạ."
Thanh âm Mộ Khinh Ca vô cùng lạnh nhạt, từ trên trời giáng xuống.
Tần Cẩn Dương cảm giác như lọt vào hầm băng, máu toàn thân đông đá lại.
"Đừng... Đừng gϊếŧ trẫm... Đừng..." Tần Cẩn Dương khóc như đứa trẻ, chỉ có thể đau khổ cầu xin.
Hắn ghé bên chân Mộ Khinh Ca, vươn đôi tay muốn bấu víu chân giày nàng, khóc lóc thảm thương.
"Trẫm cầu xin ngươi, đừng gϊếŧ trẫm. Ngươi muốn cái gì, trẫm đều cho ngươi!" Tần Cẩn Dương ngẩng đầu lên, đầy mặt nước mắt. Hắn thật sự sợ, hắn tận mắt nhìn thấy ba vị cường giả tử cảnh chết dưới tay Mộ Khinh Ca. Tận mắt nhìn thấy Mộ Khinh Ca lãnh khốc, tận mắt nhìn thấy nàng điên cuồng.
"Ngươi lấy cái gì trao đổi với ta?" Mộ Khinh Ca rũ mắt. Ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người hắn. Giọng điệu tràn ngập châm chọc.
Tần Cẩn Dương ngẩn người, á khẩu không trả lời được.
Đôi mắt bị điên cuồng và đố kỵ che lấp, giờ đây chỉ còn lại cầu xin và sợ hãi.
Mộ Khinh Ca châm biếm: "Có một câu ngươi nói rất đúng. Ngôi vị hoàng đế là ta bố thí cho ngươi. Đến ngôi vị còn dựa vào ta bố thí, ngươi còn có thể đổi được cái gì?"
Bờ môi Tần Cẩn Dương run rẩy, da thịt hồng nhuận nhanh chóng bạc đi.
Hắn không biết nói gì.
Hắn là quân chủ một nước, nhưng lại chẳng có cái gì!
Trên thành lâu, truyền đến từng trận tiếng bước chân.
Mộ Khinh Ca không nhìn, Tần Cẩn Dương lại quay đầu sang.
Hắn thấy Mộ Hùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012284/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.