Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Có phụ thân cổ vũ, làm cho Thiệu mập lên tinh thần. Hắn mím chặt môi, mạnh gật đầu.
"Thì ra là tử cảnh, khó trách kiêu ngạo như thế. Hừ, ở nơi cằn cỗi này mà tuổi trẻ đã là tử cảnh, cũng coi là hiếm có. Đáng tiếc, quá cuồng vọng." Nhạc Thiên châm biếm.
Đại hán tục tằng xoa xoa tay nhảy ra, quang mang hung ác: "Nhị ca, để ta tới chiến hắn!"
"Đối thủ của ngươi là ta." Một đường ánh sáng yêu diễm đột nhiên tới, giữa không trung tiếp được một quyền của hán tử tục tằng, dẫn gã tới bên khác.
Tiếng nói lười biếng trên không trung truyền đến: "Cho dù ngươi không cho ta giúp đỡ, ta vẫn cứ ra tay đấy. Ân tình này ngươi không thoát được đâu."
Mộ Khinh Ca lười để ý đến Hàn Thải Thải, nói Nhạc Thiên: "Chỉ còn lại ngươi."
Ánh mắt Nhạc Thiên hung lệ: "Không ngờ ngươi còn có trợ giúp."
Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng cười, không muốn giải thích.
Lúc này một đạo hắc ảnh đột ngột xuất hiện bên cạnh Mộ Khinh Ca, làm Nhạc Thiên sửng sốt.
Hơi thở Cô Nhai lạnh lẽo đứng bên Mộ Khinh Ca, nhìn nàng.
Mộ Khinh Ca lại thưởng thức sắc mặt tái nhợt của Tần Cẩn Dương, cười nghiền ngẫm: "Ngươi không cần ra tay, chăm sóc tốt những người trên hình đài là được."
Cô Nhai nói giọng lạnh băng: "Tên nam nhân này thèm muốn sắc đẹp của cô cô ngài, dùng sức mạnh không được. Tần Cẩn Dương đáp ứng gã sau khi xong chuyện, sẽ đưa cô cô ngài tới cho gã."
Mộ Khinh Ca chợt lạnh mặt, ngưng ra sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-than-y-nghich-thien-ma-phi/1012283/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.