Lục Vũ tuy nói như vậy, nhưng Kỳ Lân vẫn run sợ trong lòng. Cường giả bên ngoài quá nhiều, nhiều đến mức khiến Kỳ Lân cảm thấy sợ hãi, mà Lục Vũ chỉ có một mình mà thôi. "Bệ hạ ngài có yêu cầu gì cứ việc nói, tiểu nhân nhất định sẽ dốc hết toàn lực để làm." Kỳ Lân lúc này lộ ra một nụ cười nịnh nọt. Bên ngoài quần hùng hổ thị đam đam, hiện tại chỉ có ôm chặt bắp đùi của Lục Vũ mới có thể sống sót. Lục Vũ suy nghĩ một lát, đột nhiên nói: "Thật sự là có một việc." Hắn nhìn về phía Kỳ Lân, nói: "Ngươi làm thần thú trấn giữ của Lục gia ta như thế nào?" "Thần thú trấn giữ?" Kỳ Lân đảo mắt một cái, nhỏ giọng nói: "Tiểu nhân đã quen tự do rồi, cái này..." "Kỳ hạn là một trăm năm, sau trăm năm, ngươi liền tự do." Lục Vũ cắt ngang lời Kỳ Lân: "Trở thành thần thú trấn thủ của Lục gia ta, tài nguyên tu luyện sẽ không thiếu của ngươi, ngoài ra ta có thể giúp ngươi một tay, giúp ngươi thức tỉnh huyết mạch thần thú." "Bệ hạ nói là thật sao?" Kỳ Lân lập tức mặt lộ vẻ kinh hỉ. Nó tuy cũng là Kỳ Lân, thế nhưng huyết mạch lại không thuần khiết, nếu không cũng không có khả năng dễ dàng bị Lục Vũ bắt giữ. Kỳ Lân thượng cổ, đó là thần thú cao cấp cưỡi mây đạp gió, tiên lực không dứt, trưởng thành tới trình độ nhất định có thể so với Chân Long. Thế nhưng đó là sau khi thức tỉnh huyết mạch thượng cổ mới có thể làm đến, hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4855653/chuong-5117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.