"Hoàng Thiên không phụ người hữu tâm, cuối cùng thì nó cũng sắp nở hoa rồi." Lục Vũ quan sát rất kỹ, gốc Luân Hồi Hoa này chỉ còn một canh giờ nữa là sẽ nở rộ. Trong ba ngàn năm qua, không biết đã có bao nhiêu cường giả đạt được đóa Luân Hồi Hoa này, nhưng cuối cùng đều không đợi được đến ngày nó nở rộ. Lục Vũ vốn định trước khi đến U Minh giới, sẽ mở lại kho báu kiếp trước, sau đó mới đoạt lấy đóa thiên địa kỳ trân này. Thế nhưng không ngờ, tạo hóa trêu ngươi. Hắn đến Man Cương Tinh Hà vốn là để tăng lên năng lực của Sơn Hải Kinh, nhưng lại vô tâm cắm liễu liễu thành râm, vừa lúc đụng phải kho báu của kiếp trước. "Nắm giữ Kinh Dịch, chưởng khống vận mệnh, công pháp mà sinh linh Hồng Hoang nắm giữ quá mức huyền diệu, ta cảm giác đến nơi đây, cũng không phải là ngẫu nhiên." Trong lòng Lục Vũ bỗng nhiên chợt lóe lên một ý nghĩ như vậy. Tuy nhiên, việc có thể tìm thấy gốc Luân Hồi Hoa này đã vượt qua dự kiến của Lục Vũ. Tu vi ba ngàn năm, đủ để đẩy Lục Vũ lên Huyền Tiên hậu kỳ! Huyền Tiên hậu kỳ chính là Thiên tôn, đó là tồn tại chỉ sau Đại La Kim Tiên, ở trong Thiên Đình cũng là tồn tại hiếm có như phượng mao lân giác. Kỳ Lân lúc này lại chạy nhảy vui vẻ, nó chạy một mạch đến bên cạnh Linh Tuyền, ực một hớp, bỗng nhiên hô lớn: "Sảng khoái quá! Ta cảm giác tinh thần lực của mình đã tăng trưởng mấy lần, không hổ là bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4855652/chuong-5116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.