Hôm sau, Noãn Noãn dẫn Tiểu Nguyệt đi dạo phố, vừa ra khỏi cửa khách điếm đã nhìn thấy Thanh Phong.
– Phong thúc thúc.
Thanh Phong gật đầu xem như đáp lời Noãn Noãn. Hai mắt hắn vẫn chưa từng rời khỏi Tiểu Nguyệt, so với năm năm trước, nàng vẫn y như vậy, bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng… đôi mắt của nàng bây giờ lại không có một tia sinh khí.
– Phong thúc thúc, ngài ở đây làm gì?
Nghe Noãn Noãn hỏi, Thanh Phong cũng không biết trả lời thế nào, chẳng lẽ lại nói hắn muốn đến tìm Tiểu Nguyệt, nhưng… tìm nàng để làm gì?
– Ta… đã luôn lên Tuyết Sơn tìm nàng…
Thanh Phong khó khăn lắm mới thốt ra được câu nói đó, nhưng Tiểu Nguyệt lại không biết hắn là đang nói với nàng.
Trong năm năm, hắn gần như đã đi khắp Tuyết Sơn, nơi nào cũng có dấu chân của hắn, nhưng tại sao… hắn không gặp được nàng dù chỉ một lần?
Noãn Noãn như cảm giác được không khí ngại ngùng nên liền cười tươi lãng sang chuyện khác.
– Phong thúc thúc có muốn đi dạo phố cùng Noãn Noãn và mẫu thân không?
Thanh Phong nặng nề gật đầu.
Vậy là Noãn Noãn lôi kéo Tiểu Nguyệt cách nhau bằng một mảnh lụa đi phía trước, Thanh Phong như cái bóng theo sau bắt đầu cuộc dạo phố.
Nhìn Tiểu Nguyệt cái gì cũng không chú ý, chẳng có điều gì lọt được vào trong tầm mắt của nàng, Thanh Phong lại thầm nghĩ:
Trước kia nàng cũng như vậy, cứ ngơ ngác suốt ngày. Nhưng… chí ít,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-thanh-hoa/2433239/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.