Đến khi mọi người tìm đến thì hàn khí xung quanh Tiểu Nguyệt đã dày đặc đến mức không ai dám tiến lại.
– Tiểu Nguyệt…
– Tiểu Nguyệt…
Những lời kêu gào bên ngoài không hề lọt vào trong tai nàng.
Đôi mắt nàng càng lúc càng trống rỗng.
Cẩn
Hoảng loạn, một phần ký ức trong trái tim loé ra. Trong tuyết trắng, chỉ có mình nàng và đứa nhỏ, đứa nhỏ đang khóc, nàng cái gì cũng không làm được. Chỉ biết gọi tên hắn.
– Cẩn…
Trần Duy Cẩn cũng đã đến, hắn đã nghe Tiểu Nguyệt gào tên của hắn đầy đau khổ.
– Cẩn… cứu đứa nhỏ… Cẩn…
Nàng đã đau đớn, đã tuyệt vọng đến mức nào.
– Nguyệt…
– Cẩn…
Trần Duy Cẩn cắn răng định liều mình xông vào bên trọng. Một cánh tay đưa ra trước mặt hắn, ngăn hắn lại.
Lại là Lãng Nguyệt.
Chính người đàn ông này năm năm trước đã đánh hắn bị thương và dắt nàng rời đi.
– Ngươi…
Không để ý đến thái độ cay nghiến của Trần Duy Cẩn, Lãng Nguyệt vẫn một bộ dáng xuất trần. Hắn mở miệng nói:
– Tiểu Nguyệt. Đứa nhỏ vẫn chưa chết.
Chìm sâu trong bi thống, một lúc sau tiếng nói của Lãng Nguyệt mới vào tai Tiểu Nguyệt:
– Chưa… chết…
– Phải. Nó còn chưa chết. Nhưng nàng cứ giữ nó như vậy, nó sẽ chết thật.
Tiểu Nguyệt mở to mắt nhìn Lãng Nguyệt, lại cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng mình. Lúc này, môi Tiểu Quang đã tím tái, trên mi mắt thậm chí còn có băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-thanh-hoa/2433241/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.