Có tuyết mịn rơi xuống trên vai, một mùa đông nữa lại tràn về.
Ta mơ mơ hồ hồ ở giữa phiên chợ không biết trôi qua bao lâu.
Kỳ thật rốt cuộc là đã qua bao nhiêu lâu rồi, ta không biết, cái gì cũng không biết, có rất nhiều thứ đã hoàn toàn quên đi.
Đến ngay cả cái tên của bản thân cũng đã quên mất, càng không nhớ nổi làm thế nào lại đến được nơi này.
Mỗi ngày, chủ *** đều xích ta vào một góc ở cửa ra vào, những khách nhân đến mua tiểu quan, thường thường phát hiện ta bị mù, đều khinh bỉ xoay người rời đi.
Suốt cả đêm không thể nào ngủ được, cái gì cũng không nhớ, ngủ cũng không xong.
Có khách nhân đi đến nâng mặt ta lên. Lâu thành lệ, dần dần hình thành thói quen, chỉ một lúc sau, rất mau thôi, hoặc là tỏ ý thương xót rồi rời đi hoặc là mau chóng ghê tởm rồi cũng rời đi.
Nhưng mà hắn lại không rời đi nhanh như vậy, đứng lặng yên một lúc thật lâu vẫn không bỏ đi, rồi tiến lại gần, nhẹ nhàng nâng tay ta lên.
Không biết như thế nào, mà mười đầu ngón tay của ta không mọc móng nữa, tuy rằng đã không còn đau nhức, nhưng nghe người ta nói nó trông rất nham nhở và cực kì xấu xí. Ta từ tay hắn rút vội bàn tay mình về, sợ hãi giấu lại sau lưng.
“Chủ quán, mang chút nước đến đây đi.”
Hắn dùng một chiếc khăn nhỏ thấm ướt nước, từng chút từng chút nhẹ nhàng lau lên mặt ta. Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-tang-chi-ai/2193756/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.