Khi cánh cửa khép lại, những người khác cũng đã rời đi. Ta vẫn bất động quỳ trên sàn nhà, lúc này mới hạ xuống một giọt lệ.
Chỉ là… giọt lệ kia chưa kịp rơi xuống, đã lập tức cạn khô.
Từng hàng ngàn, hàng vạn lần hy vọng trong mỗi giấc chiêm bao, rồi sẽ có một ngày nào đó mẫu thân sẽ đến đón ta trở về. Nhưng ngày ấy làm sao có thể đến dược đây.
Nghĩ rằng tất cả những thống khổ này, đều là ý muốn của mẫu thân. Thế nhưng loại người giống như ta, từ lúc sinh ra đã là thứ nghiệt chủng không đáng tồn tại, làm gì còn có mặt mũi nào để người ta vì tiền mà rước họa vào thân.
Ta mò mẫm tìm kiếm tấm trường sam đã bị lột xuống, dùng răng xé thành từng mảng dài, nối lại với nhau. Ta men theo vách tường lần mò thấy một vật bằng gỗ được đặt ở gần đó, liền đạp lên vật ấy cố vươn tới trần nhà, sau đó quăng vắt sợi vải qua xà nhà. Lại mơ hồ nhớ tới gương mặt băng lãnh kia của mẫu thân.
Thời khắc tuyệt vọng nào, ta cũng từng vọng tưởng đến gương mặt tươi cười ôn nhu của mẫu thân, ảo tưởng rằng người dang rộng cánh tay ôm trọn ta vào lòng. Chính cái hoang tưởng ấy đã luôn theo cùng với ta để ta có thể vượt qua những thời khắc gian nan nhất, mà cố sống đến bây giờ.
Ta vươn đầu vào thòng lọng, chân rời khỏi chỗ tựa.
Ta biết mình đang lẩn trốn thứ gì, ta không dám đối mặt với cái kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-tang-chi-ai/2193754/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.