Mười ngày ngắn ngủi. Tưởng như trong mộng.
Cái ôm dịu dàng của Lâu, đã làm ta nhất thời quên đi, ta không phải Hà.
Nhưng mộng đẹp há có thể dài lâu. Ta rõ ràng hiểu được rồi sẽ có ngày giấc mộng êm đềm đó vỡ tan.
Theo Lâu trở lại sơn trang, Bách Hỉ đã chặn ở trước cửa, hất mặt nói: “Lâu công tử, ta mang một người đến gặp ngài đây.”
Đợi người nọ đi lên, Bách Hỉ mới nâng mặt ta quay về phía hắn, bảo: “Nhìn cho kĩ bộ dáng xinh đẹp này, rồi đi nói với Lâu công tử, người này là ai.”
Sống lưng người nọ cứng đờ không dám động, hướng Lâu lắp bắp: “Lâu công tử, tiểu nhân tuyệt không dám nói ngoa, hắn....”
Lâu hốp một ngụm trà, vẫn như trước lơ đãng, hỏi: “Sao?”
“Hắn… hắn chính là nam kĩ của Tường Vi lâu bọn ta.”
Ta quay mặt đi, những gì nên tới cuối cùng cũng đã tới…
Lâu đứng bật dậy, chén trà trong tay chấn động, gằng giọng hỏi lại:”Ngươi nói cái gì?Hắn là ai?”
Người nọ vội quỳ sụp xuống, “Lâu công tử bớt giận, hắn không có tên, nhưng thật sự chính là manh kĩ của Tường Vi lâu. Tiểu nhân ở bên trong hầu hạ trà nước, tuyệt không hội nhận sai. Nếu có nửa lời dối trá, xin tùy ý để công tử xử phạt.”
Lâu lặng đi nửa khắc, quay sang kéo ta lại gần, thanh âm run rẩy: “Hà, ta chỉ tin mình ngươi thôi, những lời hắn nói không phải là thật, đúng không?”
Bàn tay hắn siết chặt lấy ta như đang chờ đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-tang-chi-ai/2193745/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.