Ra khỏi cửa, đi về hướng trái ba mươi hai bước, đi xuống năm bậc thang, sau đó lại đi về hướng trái năm mươi tám bước nữa, rồi lại đi xuống năm bậc thang.
Đó là hồ đê.
Ngày cũng như đêm, tựa hồ đúng như dự đoán, chính mình bị dòng nước trên mặt hồ tĩnh lặng từ từ vùi lấp. Dưới nước trên bờ đâu đâu cũng mênh mang như thế.
Trong mộng vẫn là đứa trẻ chín tuổi, quỳ trên mặt đất sợ hãi nói: “Nương, ta chịu không nổi, ta sắp chết rồi, sắp chết rồi....” Mẫu thân không hề quay đầu, dứt áo bỏ đi, để ta lại ở phía sau càng ngày càng xa.
Chưa bao giờ từng nghĩ tới, bản thân lại có thể sống được đến bây giờ.
Như Bách Hỉ từng nói, “Rõ ràng là bẩm sinh đê tiện, trời sinh ra đã định sẵn phải làm đồ chơi cho các đại gia công tử.”
Ta không nhìn thấy được mặt mình, rốt cuộc thường ngày sống ti tiện đến đâu. Mà Truyền và Cẩm, còn có Lâu, lại dường như không hề khác biệt. Chuyền từ người này sang người khác, số phận ta vẫn chỉ giống như vậy mà thôi.
“Xoay người lại, để ta xem xem ngươi dùng cái thứ gì để mê hoặc nam nhân.” lời Bách Hỉ nói ra, chỉ khiến ta lặng đi không nói gì.
Nhìn thấy ta đứng yên bất động, hắn liền vươn tay tát ta một cái, “Đừng nghĩ là ta không dám đụng vào ngươi!” hắn nâng gương mặt bị đánh như trời giáng lệch qua một bên, nghiến răng nói: “Gạt được Lâu, thì đừng tưởng là gạt được cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-tang-chi-ai/2193736/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.