Từ đó về sau, Lâu thường xuyên bảo kẻ khác bức ta ăn cơm. Nếu thân thể ta bị tra tấn mà trí thương, hắn sẽ mời đại phu đến lo việc trị liệu cho ta.
Mà hết thảy những thứ này, bất quá cũng là vì hắn muốn kéo dài sự tra tấn này nhiều hơn nữa thôi.
“Có một biện pháp mà ta suy nghĩ đã rất lâu rồi.”
Lâu luôn luôn nhẹ nhàng nâng mặt ta lên, khiến ta ngưỡng mặt đối diện với hắn. Hắn luôn dùng phương thức như vậy, không cố ý vũ nhục. Vuốt ve gò má ta, ngữ khí hời hợt nghe như không mấy quan trọng, “Tên súc sinh kia từng hủy đi thứ đẹp nhất trên đời này của ta.”
“Ta muốn hắn phải dùng thứ tuyệt mỹ nhất của hắn để bồi hoàn lại tất cả.” Đầu ngón tay hắn mân mê đảo qua môi ta, “Chậc… cũng giống như ngươi vậy, như một thứ sinh mệnh tươi đẹp chảy rạng ngời trong đóa hoa sen vừa chớm nở....”
“Hắn hủy của ta, ta sẽ hủy của hắn, ngươi nói xem như vậy có được tính là công bằng không?”
Sau những lúc tra tấn ta, hắn lại hỏi: “Nói vậy để trêu Hà thân yêu thôi, chứ thường ngày chắc lệnh tôn đại nhân nhất định rất sủng nịch ngươi lắm? Chậc… tội nghiệp, ta e rằng hắn căn bản cũng không thể nào kiếm nổi ngần ấy số hoàng kim để chạy tới cứu ngươi về đâu, đáng thương a… ha ha.”
Ta không hề phản bác lại lời nói đó.
Phụ thân xem ta như thứ nghiệp chướng vô liêm sỉ đáng bị đuổi ra khỏi gia môn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-tang-chi-ai/2193731/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.