Huyên náo qua đi, hạ nhân của Thân bỏ lại ta xong cũng mau chóng theo cửa sau chuồn đi.
Lâu hạ thủ đem mớ quần áo còn lại trên người ta nhất loại lột bỏ, dây thừng thô ráp trói nhanh tay chân lại, thân thể hoàn toàn trần trụi bị trói ngược trên lưng ngựa, đi qua dòng người.
Ta đã đoán biết trước vận mệnh của mình sẽ chỉ có thể là như vậy mà thôi.
Chắc hẳn người của Thân đem ta từ Tường Vi lầu chuộc về, rồi cải trang ta thành Hà đưa đến nơi này, tất nhiên là phải có một ẩn tình nào đó. Mà ẩn tình này, vừa mới thông qua cuộc đối đáp giữa Lâu với người kia mới lờ mờ hiểu được vài phần.
Còn nhớ, lúc ta mơ hồ nằm cạnh hỏa lò, ta lúc ấy đã từng hão huyền mơ tưởng rằng cái khối thân thể dơ bẩn này rốt cục cũng chiếm được một chút lòng thương hại từ Thân. Thật nực cười, ta rõ ràng là không tự biết thân phận, rõ ràng là si tâm vọng tưởng.
Lại nhớ tới cái đêm hôm trước được Thân ôn nhu.
Chính ta đã lầm mượn tình yêu của Hà, hiện tại buộc phải thay Hà chuộc tội, yêu thương hay hận thù của ta, tất cả đều là của Hà. Hồi tưởng cứ như vậy ùa về tràn ngập tâm thức, tâm huyết băng lãnh. Trong lòng dù hỏa châm đau đớn trong phút chốc nguội lạnh hóa thành ngây dại.
Từ trên lưng ngựa bị thả rơi tự do xuống đất, có kẻ đến giúp ta cởi bỏ dây trói, vừa nghĩ đến đôi cánh tay đau nhức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-tang-chi-ai/2193726/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.