Suốt chặng đường dài Bạch Hồ Ca không hề mở miệng nói, hắn cứ như vậy ôm nàng trên tay một đường hướng tới Vân Sơn Đảo.
Vòng tay hắn rất lạnh, cơ thể hắn như được khắc từ băng, luồng khí lạnh từ cơ thể lan tỏa đều đều khiến mọi thứ xung quanh dường như muốn đóng băng.
Sự im lặng kéo dài còn đáng sợ hơn những lúc hắn nổi giận, thà rằng hắn nổi giận một trận nàng cảm thấy còn dễ chịu hơn.
Để phá tan bầu không khí nặng nề nàng đành cất tiếng hỏi, hy vọng hắn sẽ trả lời:
“Sư phụ làm sao biết đồ nhi ở trong rừng rậm, cũng may sư phụ tới kịp nếu không đồ nhi bị ngã dập đầu.”
Hắn: “...”
“Sư phụ...”
Hắn: “...”
“Sư phụ...”
“Gì?” Lúc này hắn mới chịu mở miệng, giọng hắn thực lãnh lẽo vô hồn.
Nàng thầm nghĩ, hắn đúng là đang giận, nhưng giận nàng về việc gì mới được chứ. Nàng nuốt nước miếng hỏi:
“Sư phụ đang giận đồ nhi sao?”
Hắn: “...”
“Sư phụ...”
“Gì?” Hắn vẫn lặp lại câu cũ.
“Sư phụ đang giận đồ nhi hay giận ai?”
Lần này thì nàng phát cáu, hỏi mấy câu hắn mới chịu trả lời, nàng không làm gì nên tội cả, buổi tối nay nàng không có chọc giận hắn vì sao lại giận nàng chứ? Lẽ nào sư phụ cũng như tên Bạt Long kia lâu ngày chưa được giải tỏa nên ức chế.
Hắn vẫn im lặng.
“Ta cả buổi tối nay không làm gì sai, ta cũng chẳng mạo phạm tới sư phụ.” Nàng thực khó chịu với hắn.
Hắn chỉ cảm thấy bực và bực thôi, thấy nàng cáu gắt hắn càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sat-hoa-hong/1526624/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.