Chương trước
Chương sau
Hôm nay tây viện thật yên tĩnh, không có ruồi bọ Huyền Kha, không có luôn Bạch Nhật Tưởng thường trừng nhìn nàng, khiến Vân Hiểu Nguyệt cảm giác không khí đều mát mẻ rất nhiều, tâm tình tự nhiên tốt hơn!

Vừa mới ở trong phòng, nàng cùng Tư Đồ Viễn ăn xong bữa sáng ngọt ngào, giám sát Viễn tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi, nàng mới đến phòng Huyền Dạ xem hắn một chút.

Ngày hôm qua bận rộn một ngày, buổi tối lại đi cứu Viễn, gặp được Câu Hồn tới cứu viện, làm cho nàng vui mừng quá đỗi, dĩ nhiên là đem Huyền Dạ quên mất không còn một mảnh, cho nên hiện tại liền tới rồi làm hết phận sự!

“Huyền Nhất, ngày hôm qua không phát sinh cái gì bất thường chứ!”

Đi vào gian phòng, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười hỏi.

“Chủ tử tốt lắm, độc tố trong cơ thể cơ bản giải trừ, chẳng qua nhiều ngày như vậy, chủ tử thủy chung không có dấu hiệu thức tỉnh, Vân đại phu, chủ tử nhà ta sẽ không cứ như vậy ngủ hoài  chứ?”

Huyền Nhất lo lắng hỏi.

” Hửm?”

Ngồi bên giường, tay bắt mạch, Vân Hiểu Nguyệt phát hiện độc tố quả nhiên không còn, trong lòng đối với thị vệ một lòng với Huyền Dạ này rất là bội phục: mới mấy ngày thời gian mà thôi, có thể thấy được, bọn họ nhất định là liều mạng, nhìn không ra tiểu tử này, cũng có được những người một lòng vì hắn như thế!

“Các ngươi làm rất khá, yên tâm đi, chỉ cần các ngươi tỉ mỉ chăm sóc, Nhị Điện Hạ rất nhanh là có thể thức tỉnh, ta một lần nữa khai một phương thuốc, cho hắn bổ khí, đúng hạn cho hắn dùng, sẽ làm thân thể hắn khoẻ nhanh hơn chút!”

Mỉm cười, Vân Hiểu Nguyệt an ủi.

“Vâng, tạ Vân đại phu!”

Đứng dậy cấp tốc viết xong phương thuốc, cho Huyền Nhất đi ra ngoài bốc thuốc, Vân Hiểu Nguyệt lẳng lặng nhìn sắc mặt Huyền Dạ tái nhợt, nghĩ hắn đã từng đối với nàng nói qua chuyện bị cường bạo, trong lòng đột nhiên hiện lên mặt Huyền Kha.

Đêm qua, Huyền Kha nhất định bị nam tử mất đi lý trí ăn, cho nên hắn hôm nay chưa có tới, tuy rằng Huyền Kha thật đáng giận, nhưng là làm như thế này đối với hắn, nhất định so với giết hắn càng làm cho hắn khó chấp nhận hơn, tính cách hắn vốn là cực đoan như vậy, có thể trở nên càng thêm hận đời hay không?

Ai nha nha, là nàng thiếu suy xét, thấy nữ nhân kia ăn đậu hủ của Viễn, liền không khống chế được lửa giận, sau đó để cho lời nói của cái tên tự cho là đúng kia chọc tức, cho nên nhất thời kích động, liền dung túng Câu Hồn, aizz… Xúc động là ma quỷ nha!

Không biết Huyền Kha kia, còn sống không? Nếu đã chết, thì không cần bàn nữa, nếu chưa chết, không phải là đã làm cho nàng xuất hiện một địch nhân thật to sao?

Đáng chết, nếu sau này hắn thường thường phái người đuổi giết nàng và bọn Viễn, đó không phải là rất phiền toái sao?

Hơn nữa, hắn không chỉ là minh chủ võ lâm, còn một lòng muốn làm Hoàng Đế a, nếu là hắn làm Hoàng Đế Huyền Vũ Quốc, một khi hắn cố chấp, quan binh cùng nhân sĩ võ lâm toàn lực đuổi giết nàng, không phải thật thảm sao!

Không được, phải nhanh nghĩ cách giải quyết tình thế, làm sao bây giờ đây?

Ngồi ở trên ghế, Vân Hiểu Nguyệt bắt đầu đau đầu, nếu chuyện đã xảy ra, nàng liền không thế hối hận, mà bây giờ nàng cần phải làm trước tiên là tìm ra biện pháp sửa chữa, đem tổn thương mà nàng và bọn Viễn phải nhận hạ xuống tới mức thấp nhất, tốt nhất là về số 0!

“Vân đại phu, bên ngoài có hai vị công tử muốn gặp người.”

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng thị vệ cung kính bẩm báo.

” Ai? “

“Vâng! Một vị Tần công tử, một vị Phong công tử!”

Tần Vũ?

Phong Tuyệt?

Ngẩn ra, con ngươi Vân Hiểu Nguyệt đảo một vòng, khóe miệng nổi lên nụ cười quỷ dị:

” Mời bọn họ đến thư phòng chờ, ta lập tức tới ngay.”

“Vâng!”

Ha ha… Ta đang phát sầu, ông trời liền cho ta ý tưởng, thật tốt quá!

Thu liễm tâm tình kích động, mặt lạnh, Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi bước vào thư phòng.

“Tần Vương gia, Phong trại chủ, không biết tìm tại hạ, có chuyện gì quan trọng đây?”

Đi thẳng đến ngồi vào ghế tựa, Vân Hiểu Nguyệt đạm mạc hỏi.

“Điệp nhi, nàng thực lạnh lùng như thế sao? Từ đầu tới đuôi, ta chưa từng có làm chuyện gì có lỗi với nàng, cho nên, không nên đối với ta lạnh lùng như vậy, được không?”

Thấy Vân Hiểu Nguyệt, Tần Vũ kích động, thống khổ nói.

” Gọi ta Vân Hiểu Nguyệt, Vân Nhược Điệp đã chết, đúng không?”

Nheo lại mắt, Vân Hiểu Nguyệt không vui nhắc nhở.

” Hảo, Nguyệt Nhi, rốt cuộc muốn thế nào, nàng mới có thể không lãnh đạm như vậy đây? Hiện tại Trần Viễn cũng đã trở lại, Nguyệt Nhi, chúng ta còn có thể làm bằng hữu không?”

Cắn cắn môi, sắc mặt Tần Vũ có chút tái nhợt.

“Tần Vũ, cám ơn ngươi cho tới nay chiếu cố, chỉ là có chút chuyện, sai lầm rồi chính là sai lầm rồi, như thế nào vãn hồi đây? Ta hỏi ngươi, nếu là có một ngày, ta cùng Tần Ngạo xung đột chính diện, hoặc là ta muốn ngươi tự tay giết Tần Ngạo, ngươi sẽ làm như thế nào đây?

Tình bạn là chống không lại tình cảm huynh đệ của ngươi cùng Tần Ngạo, bằng không lúc trước ngươi sẽ không biết rõ Tần Ngạo làm không đúng, cũng không đi ngăn trở!

Tần Vũ, Vân Hiểu Nguyệt ta không cần bằng hữu như vậy, muốn làm bằng hữu của ta, phải là vô điều kiện làm bạn ta, cho dù ta làm là sai, cũng vô điều kiện nghe theo, thật giống như ta đối đãi bằng hữu ta, cho dù hắn muốn giết người, ta cũng sẽ giúp hắn mài đao, ngươi… làm được sao?”

Cười nhẹ, nhìn sắc mặt Tần Vũ càng trở nên tái nhợt, Vân Hiểu Nguyệt nhìn về phía Phong Tuyệt đứng nghiêm một bên, thủy chung không nói một câu.

“Phong trại chủ tìm ta, lại có chuyện gì đây?”

“Nguyệt Nhi, ta nói rồi, ta muốn làm ám vệ của nàng, cho nên ta tới!”

Phong Tuyệt gương mặt kiên quyết, ngước mắt nhìn Vân Hiểu Nguyệt, từng chữ một nói.

“Ám vệ?”

Vân Hiểu Nguyệt phun nước trà trong miệng văng ra ngoài:

“Ta không cần ám vệ thân phận cao quý như ngươi như vậy, mời người trở về đi, Điện Hạ!”

“Ta không quay về, ta đã quyết định, ta sẽ làm ám vệ của nàng, bởi vì bên cạnh nàng nguy hiểm nhiều lắm, ta lo lắng, Nguyệt Nhi, cho dù nàng đuổi ta đi, ta cũng sẽ không thể đi, ta đã định nàng rồi!”

Phong Tuyệt mặt không chút do dự trả lời.

Con mẹ nó, muốn là được sao???

“Bên cạnh ta cao thủ rất nhiều, huống chi, võ công của ta hơn ngươi đúng không, cho nên hảo ý của ngươi ta nhận, ta không cần!”

Nhăn nhíu mi, Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy có chút không thể tưởng tượng: Phong Tuyệt này, khi nào thì học xong chiêu quấn quít làm phiền này? Đáng ra, đều là nữ nhân dùng mới đúng!

“Không có thương lượng, ta quyết định là được rồi, chủ tử, ta đến bên ngoài canh chừng, người có việc tùy thời bảo ta!”

Nói xong, Phong Tuyệt mặt lạnh, khốc khốc đi đến cửa thư phòng, đứng bất động!

“Ngươi ngươi ngươi…”

Vân Hiểu Nguyệt choáng váng, như vậy cũng coi như xong sao?

Nào có chuyện bắt buộc người khác thu ám vệ? Hơn nữa, ám vệ này, cũng không phải là người nào cũng có thể làm a, ta ngất nha!

“Chúc mừng Nguyệt Nhi thu một thuộc hạ lợi hại, như vậy đi, chờ ta đem chuyện Thanh Long Quốc xử lý xong, ta cũng tự đề cử mình, để làm ám vệ của nàng, hoàn toàn thoát ly Hoàng thất Thanh Long Quốc, không phải là được sao?

Ha… Nguyệt Nhi, biện pháp này thật tốt, ta đi trước một bước, không tiễn!”

Tần Vũ ánh mắt sáng ngời, đột nhiên nở nụ cười, vội vàng nói xong, vội vàng đi ra ngoài, lúc ra tới cửa, còn không quên đối với Phong Tuyệt giương ngón tay cái, hiển nhiên là đối với chiêu này của hắn ta, hắn cực kì bội phục!

A???

Không phải chứ, thiệt hay giả?

Chuyện này Vân Hiểu Nguyệt ta lớn vậy sao, lại để một Hoàng Tử đến làm ám vệ, cường a! Aizz… Chắc chết!

“Phong Tuyệt, ngươi có đi hay không?”

“Ta không cần ngươi làm ám vệ này, lập tức cút cho ta!”



“Ngươi… Bị ngươi tức chết rồi, ngươi đứng vào trong viện cho ta, không có mệnh lệnh của ta, không được nhúc nhích!”

Trách móc cũng mắng, đuổi cũng chạy, miệng cũng khát, người nào đó giống cây cọc gỗ, khôi phục mặt khối băng trước kia ở Phong Vân trại, chính là không động đậy, tức giận đến Vân Hiểu Nguyệt không còn cách nào khác, trực tiếp mời hắn vào trong viện phạt đứng.

“Vâng, chủ tử!”

Lúc này đây, cái khối băng có phản ứng, cung kính thi lễ, đi vào trong viện.

Sân rất lớn, người lui tới cũng rất nhiều, bất quá, vị khối băng này ; da mặt đủ dầy, lại một chút cảm giác cũng không có, đứng vào chỗ kia a, cơ hồ muốn hòa mặt thành góc vuông 90 độ!

Mặc kệ hắn, Vân Hiểu Nguyệt trực tiếp trở về phòng đi ngủ bù, đêm qua, nàng ngủ không ngon đâu!

Tư Đồ Viễn còn đang ngủ, Vân Hiểu Nguyệt bỏ đi áo khoác, trực tiếp chui vào ôm ấp ấm áp của hắn, khò khò ngủ say.

Vừa cảm giác ngủ ngon, chờ lúc Vân Hiểu Nguyệt tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã hơi tối, Tư Đồ Viễn sớm đã tỉnh, đang nhìn nàng đến ngẩn người, thấy Vân Hiểu Nguyệt mở ra mắt đẹp, mặt hơi đỏ lên, ôn nhu nói:

” Nàng đã tỉnh? Có đói bụng không?”

” Viễn, ăn cơm trước, sau đó ta cho chàng biết một chuyện lý thú, như thế nào?”

Quyến luyến ở trong ngực của hắn cọ cọ, Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì nói.

” Được!”

Đứng dậy gọi thị vệ, đem đồ ăn tiến vào, Vân Hiểu Nguyệt cùng Tư Đồ Viễn ngồi ở bên giường, ngọt ngọt ngào ngào ăn, vừa ăn, Vân Hiểu Nguyệt vừa đem chuyện khôi hài hôm nay phát sinh kể lại.

“Ý của nàng là nói, Phong Tuyệt cùng Tần Vũ, đều phải làm ám vệ của nàng?”

Tư Đồ Viễn kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, chàng nói hai người bọn họ đầu có phải chập mạch không? Hai người đều là người trong Hoàng thất, không hảo hảo hưởng phúc, làm ám vệ của ta làm chi?”

“Ta nghĩ… Bọn họ là muốn làm người yêu của nàng, giờ đang ở bên ngoài sao …!”

Tư Đồ Viễn nháy mắt mấy cái, cười.

” Hửm? Nhất định là thấy bảo bối hộ vệ Viễn của ta, cho nên muốn làm ám vệ của ta, ta có thể yêu bọn họ, hắc hắc … Điều này có thể sao? Được rồi được rồi, mặc kệ đi, chúng ta chơi cờ đi, thật lâu không cùng chàng chơi cờ, như thế nào?”

Buồn cười lắc đầu, Vân Hiểu Nguyệt đề nghị.

“Nhưng là…”

Tư Đồ Viễn chần chờ nhìn một chút ngoài cửa sổ, chỗ kia, Phong Tuyệt còn đang đứng!

“Hắn không phải là muốn làm ám vệ của ta sao? Ám vệ của ta, là dễ làm như vậy sao? Không chịu được có thể tự đi a, ta không có giữ!”

Cố ý đem thanh âm phóng đại, để người trong viện nghe thấy, vẻ mặt Vân Hiểu Nguyệt như tên trộm tươi cười.

“Nguyệt Nhi, thành thật khai báo, nàng có phải tính kế bọn họ cái gì không phải?”

Vẻ mặt Vân Hiểu Nguyệt như thế Tư Đồ Viễn quá quen thuộc, nhịn không được nhẹ giọng hỏi.

“Hắc hắc, chỉ biết không thể gạt được chàng, đúng vậy, ta chính là tính kế hắn, chỉ cần hắn có thể thông qua khảo nghiệm của ta, ta liền tin tưởng hắn một lần, đến lúc đó, sẽ có chuyện thật quan trọng để hắn làm đây, hắc hắc…”

Vân Hiểu Nguyệt cười gian trả lời.

“Nàng nha!”

Tư Đồ Viễn bất đắc dĩ cười cười, một mặt đồng tình nhìn nhìn Phong Tuyệt đứng nghiêm bên ngoài, tay cầm quân cờ chơi cùng nàng.

Hắn biết, Nguyệt Nhi của hắn phải làm như vậy, tự nhiên có lý do của nàng, về phần Phong Tuyệt sao, hắn chỉ có thể cầu nguyện hắn không nên bị chỉnh rất thảm!

Trong phòng, yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy thanh âm thanh thúy quân cờ rơi ở trên bàn cờ ” cốp cốp ”, đêm, dần dần đen…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.