Đêm đã khuya, toàn bộ Hoàng thành đều tĩnh lặng, nhóm thủ vệ Quý Tân lâu cũng mệt mỏi đứng ở đàng kia mà ngủ gà ngủ gật, trong lúc bất chợt, hai đạo thân ảnh như một loại khói nhẹ nhàng quỷ mỵ bay qua tường viện, bay vào tây viện, không cần phải nói, đây tự nhiên là bọn Vân Hiểu Nguyệt.
Ánh trăng sáng ngời, cho nên không cần cầm đèn, trong phòng cũng có thể thấy rất rõ ràng, ý bảo Câu Hồn đem Tư Đồ Viễn đặt trên giường nằm xong, Vân Hiểu Nguyệt bắt mạch hắn, một lát sau, thư thái nở nụ cười:
” Viễn, chàng không sao, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt vài ngày có thể khoẻ hoàn toàn.”
“Đứa ngốc, chàng là người yêu của ta, ta cứu chàng, đương nhiên là chuyện phải làm! Đừng nói chuyện, lập tức ngủ, chàng yên tâm, ta sẽ không còn cho chàng rời ta nửa bước, biết chưa?”
Ngồi ở bên giường, kéo qua chăn gấm đắp kín cho hắn, Vân Hiểu Nguyệt ôn nhu nói.
” Được!”
Thời gian dài khẩn trương, hơn nữa vừa mới bị thôi tình hương hành hạ, dù là Tư Đồ Viễn cường kiện khí lực như vậy, cũng không chịu nổi, nên tinh thần vừa buông lỏng, nhanh chóng lâm vào bên trong giấc ngủ nặng nề.
“Đi thôi, chúng ta đến gian ngoài đi, ta có lời muốn hỏi chàng.”
Cúi đầu hôn nhẹ một cái ở trên trán Tư Đồ Viễn, Vân Hiểu Nguyệt đứng dậy nhìn Câu Hồn hồi lâu không thấy, nhẹ nhàng mà nói.
Câu Hồn không nói gì, tay nhẹ nâng, đem Vân Hiểu Nguyệt gắt gao ôm ở trong ngực, lấy vận tốc như tên bay bay đến bên trên giường êm, không có cho nàng cơ hội mở miệng, cuồng nhiệt hôn lên cánh môi tươi ngọt của nàng. Lưỡi mang theo lửa nóng linh hoạt như rắn chui vào, tách hàm răng, mút ngọc dịch ở giữa.
Câu Hồn hôn, cuồng dã như vậy, kịch liệt như vậy, mang theo triền miên tưởng niệm cùng thật sâu tình yêu, hô hấp, dần gấp rút, mắt sáng to nổi lên nồng đậm xuân ý.
Một hồi lâu sau, cho đến khi cả hai đều không thở nổi, Câu Hồn mới dời môi, gò má nóng chôn sâu vào cổ thon dài của Vân Hiểu Nguyệt, thở khẽ thì thầm:
“Nguyệt Nhi, rất nhớ nàng…”
“Ta cũng rất nhớ chàng, Câu Hồn, đêm nay chàng tới thực kịp thời a, giúp ta giải quyết cung tiễn thủ phía ngoài, nếu không, ta cùng Viễn, sẽ không dễ dàng thoát thân như vậy, lòng ta yêu thích nhất chính là, chàng lại nghĩ ra tuyệt diệu chủ ý như vậy, cho thủ hạ của hắn uống xuân dược? Trời ạ, Câu Hồn, chàng thật sự là tri kỷ cả ta!”
Bàn tay mềm dời xuống, nằm sấp ở trên người Câu Hồn gắt gao ôm, Vân Hiểu Nguyệt vui nói.
“Hừ hừ… Cái gì tới kịp lúc, nhân gia mấy ngày hôm trước liền trà trộn vào Hoàng thành, không nói cho nàng biết thôi, nhìn nàng quá vui vẻ như vậy, trái có phải có, tám phần đem ta quên mất, nhân gia nào dám tới quấy rầy nàng a?”
“Câu Hồn nhà ta chính là hồ ly tinh ngàn năm, ta thích cũng không kịp, làm sao có thể quên mất đây? Không đùa nữa, có phải có tin tức gì quan trọng muốn nói cho ta phải không?”
“Không có, chính là rất nhớ nàng, từ khi nàng đi rồi, ta liền bắt đầu nhớ nàng, đêm không thể say giấc, trà uống cũng không vô, cho nên ta mau mau đem chuyện nàng muốn ta làm làm tốt, sau đó bay tới Hoàng thành tìm nàng nha.
Nguyệt Nhi, nàng thật đúng là lợi hại, đi đến chỗ nào đều có thể tạo nên sóng gió a, tên Đại Hoàng Tử Bạch Diệp kia, là không phải là bởi vì nàng, mới hoãn đại hôn, hiện tại lại bị nàng quấy rối, hủy bỏ đại hôn, hắn có phải cũng là người nàng muốn cưới? Hửm, Nguyệt Nhi…”
Ngẩng mặt lên, chăm chú nhìn Vân Hiểu Nguyệt, trong mắt phượng hồn phách yêu mị khiếp người của Câu Hồn có khẩn trương cùng tràn đầy ghen tuông.
“Câu Hồn, Bạch Diệp, là đại ca Vân Trần Viễn trước kia của ta, ta vừa đến Bạch Hổ Quốc, liền gặp được hắn, ta cho là hắn lúc trước giả chết lừa gạt ta, cho nên ta rất tức giận, vốn muốn gặp được Bằng Triển liền rời Hoàng thành đi tới tìm chàng.
Không nghĩ tới ở phủ Tướng quân gặp được hắn, hắn nói cho ta biết tất cả mọi chuyện, ta mới biết được ta hiểu lầm hắn, mà hắn, cũng không phải thân đại ca của ta.
Câu Hồn, Diệp nói, người hắn từ nhỏ đến lớn vẫn yêu luôn là ta, mà ta, từ lần đầu tiên nhìn thấy của hắn, đã đem hắn đặt vào trong lòng, cho nên lúc hắn chết đi, mới khiến cho ta bị đả kích.
Hiện tại Diệp mất mà được lại, ta như thế nào bỏ buông tay được? Câu Hồn, thực xin lỗi, ta biết chàng rất khó chịu, nhưng là ta cam đoan, có các chàng xong, ta tuyệt đối không lại nhận nam tử khác, được không?”
Câu Hồn đáy mắt khổ sở cùng thương tâm làm Vân Hiểu Nguyệt tâm thương yêu không dứt, nàng biết, nam tử này khi thì tàn nhẫn, khi thì yêu mị đáng yêu, yêu hồ này thích ăn dấm chua, đã đi vào trong lòng nàng, cho nên, nàng nguyện ý giải thích, cũng đưa ra lời hứa hẹn.
“Nguyệt Nhi a…”
Câu Hồn bùi ngùi thở dài, vùi mặt trước bộ ngực mềm mại của nàng, thật lâu sau, nhẹ nhàng hỏi:
“Nàng… yêu ta sao?”
“Câu Hồn, ta nghĩ, ta đã yêu chàng, có lẽ không có yêu nhiều như Viễn, nhưng là ta thật khẳng định, ta đối với chàng, so với thích phải nhiều rất nhiều, Câu Hồn, là chàng tới trước trêu chọc ta, cho nên, cả đời này, chàng trốn không thoát!”
Quyến luyến ôm hắn, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười nói.
“Nguyệt Nhi… Cám ơn nàng, nàng phải vĩnh viễn nhớ được lời hôm nay nàng nói nha, vô luận phát sinh chuyện gì, đều sẽ không vứt bỏ ta, phải hay không?”
Câu Hồn bỗng nhiên trừng lớn mắt yêu mị, nghiêm túc hỏi, ánh trăng chiếu lên Câu Hồn, vào giờ khắc này, có vẻ sạch sẽ trong suốt như vậy, trong con ngươi đen tràn đầy ra vẻ mặt, làm Vân Hiểu Nguyệt không chần chờ chút nào, cùng hắn mười ngón giao nhau, kiên định trịnh trọng hứa hẹn:
” Nắm tay cả đời, bên nhau đến già, tử sinh xa cách, không rời không bỏ!”
” Được, Nguyệt Nhi, có những lời này của nàng, cho dù là để ta mỗi ngày ghen, ta cũng nguyện ý!”
Bịt chặt hai mắt, thu lại đáy mắt đau đớn cùng ảm đạm, Câu Hồn mở ra mắt thủy nhuận, cảm động cùng lửa nóng đích tình làm gương mặt hắn đẹp đẻ tuyệt mỹ càng thêm sáng loá, giống như ngôi sao chói mắt nhất chân trời, trong chớp nhoáng kinh diễm này, vĩnh viễn, khắc vào trong lòngVân Hiểu Nguyệt.
“Ha, chàng cái người này, ta nào có mỗi ngày cho chàng ghen a?”
Vân Hiểu Nguyệt nhất thời bị hắn làm cho mê hoặc, căn bản không nghĩ lại ý tứ trong lời của hắn, đã bị tên yêu hồ này làm cho tức cười.
“Hừ, còn nói không có? Vừa mới nhưng là lòng ta như lửa đốt đuổi đi cứu người, không nghĩ tới, ta lại nghe được một hồi đông cung.
Nguyệt Nhi, ta sắp ghen tị muốn chết, cho nên ta trong cơn tức giận, ta đã đem toàn bộ xú nam nhân phía ngoài đánh ngất , nếu không nàng ở bên trong làm ra động tĩnh lớn như vậy, bà điên kia lại khóc lại nháo, bọn họ sớm liền xông vào, nàng làm sao có thể dễ dàng giáo huấn Huyền Kha đáng chết kia như vậy?
Nguyệt Nhi a, xem ra, ta cũng muốn thời thời khắc khắc canh chừng nàng mới được, nàng xem, ta bất quá cùng nàng tách ra không bao lâu thôi, tiểu tử ngốc kia lại bị người bắt đi, hai người các nàng, chính là không khiến nhân gia bớt lo, thật là!”
Nghiêng người nằm xuống ôm Vân Hiểu Nguyệt, gương mặt Câu Hồn không thể không nề hà, nhìn biểu tình kia, giống như không có hắn, Vân Hiểu Nguyệt cùng Tư Đồ Viễn, sẽ không có ô dù.
“Hảo hảo hảo, chàng nói đúng, không có chàng, thật đúng không được đâu, Câu Hồn, chờ ta đem chuyện Bạch Hổ Quốc xử lý tốt, báo thù, chúng ta tìm nơi non xanh nước biếc ẩn cư, được không?”
Thoải mái mà tựa vào trong lòng Câu Hồn, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười nói.
Ẩn cư?
Cánh tay Câu Hồn căng thẳng, con ngươi đen hiện lên giãy giụa cùng thống khổ, khẽ thở dài:
” Được, chỉ cần Nguyệt Nhi không ghét bỏ ta, chân trời góc biển, ta đi với nàng!”
“Ha, được rồi, ngủ đi, những chuyện khác, đợi ngày mai lại nói!”
Buồn ngủ ngáp một cái, Vân Hiểu Nguyệt nhắm hai mắt lại, thật là thể xác và tinh thần đều mỏi mệt a, mệt mỏi quá!
Trong lòng, truyền đến tiếng hít thở đều đều của Vân Hiểu Nguyệt, thâm tình nhìn dung nhan người trong lòng ngủ say trong lòng, trong mắt Câu Hồn, dần dần tràn ra không muốn buông tay, cùng bi thương: ‘ Nguyệt Nhi nàng cũng biết, ta nghĩ rất nhiều muốn cùng nàng cùng nhau ẩn cư, cùng nàng làm bạn đến già. Đáng tiếc, cuối cùng là hy vọng xa vời của ta, nàng, sớm đã bị hắn chúc phúc, sẽ là tồn tại chói mắt của hậu thế, mà ta, bất quá là quân cờ hèn mọn, tùy thời có thể bị vứt bỏ. Nguyệt Nhi a, cám ơn nàng yêu ta, cám ơn nàng không rời không bỏ, ta sẽ luôn luôn chặt chẽ nắm giữ tay nàng, thẳng đến sinh mạng tận cùng, Nguyệt Nhi…’
Gió nhẹ nhẹ nhàng phất qua ngọn cây, phát ra thanh âm hơi hơi sàn sạt, bên trong một mảnh yên tĩnh, trên giường êm bóng người ôm nhau ngủ hài hòa như vậy, tóc đen triền miên quấn quanh, giống như lời thề giữa hai người – – cuộc đời này, không rời không bỏ!
…
( Ụt: Câu Hồn ca ca của ta có nổi khỗ riêng a, oa oa, thương ca ca quá, không biết ” hắn ” trong lời của ca ca là thằng nào, ta muốn chém, ta chém >.<)
Đang ngủ say ngọt Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên bị một trận thanh âm mang theo nụ cười đánh thức, mở ra mắt mông lung, lúc này mới phát hiện trời đã sáng hẳn, mà gương mặt Câu Hồn quyến rũ động lòng người, hai tay chính là đang dán trên bộ ngực của nàng, ra vẻ chuẩn bị nghịch.
“Yêu hồ đáng chết, muốn chết a, Viễn còn ở trên giường đó!”
Vân Hiểu Nguyệt mặt đỏ lên, đem cái sắc thủ kia gỡ ra.
“Hu hu… Nhân gia tối hôm qua săn sóc nàng vì Viễn giải độc bị thương, cho nên chịu đựng không chạm vào nàng, hiện tại nàng đã không có chuyện, cho ta thân ái đi, ta đêm qua, nhưng là muốn nàng đến một đêm đều không có ngủ, nàng xem, đôi mắt ta đều biến thành màu đen, có được hay không?”
” Chàng cái người này, sắc không cứu! Ta có chuyện rất quan trọng muốn chàng làm đây.
Chàng đi trước phủ Đại Hoàng Tử thông báo cho Diệp, còn có phủ Tướng quân Bạch Bằng Triển, nói Viễn đã trở lại, là bị Huyền Kha bắt đi, để cho bọn họ chú ý chút, không nên cùng Huyền Kha kia quá thân cận.
Còn có bạch y cùng hắc y cũng nói, rồi cho bọn họ canh giữ ở phủ Đại Hoàng Tử của Diệp, một khi Diệp có thể xuống giường đi lại, Hoàng Hậu tất nhiên sẽ cho đòi Diệp tiến cung, đến lúc đó lập tức báo lại.
Nói cho bọn họ biết, trong khoảng thời gian này, ta tạm thời không trở về phủ Hoàng Tử , ta muốn chiếu cố Viễn, để cho bọn họ cũng không nên đi lung tung, Huyền Kha này, không phải là tên dễ đối phó .
Đêm qua mặc kệ hắn có thành nam kỹ hay không, khẳng định hắn cũng đối với chúng ta hận thấu xương, vì Bạch Hổ Quốc, lại không thể dễ dàng làm thịt hắn, nếu cho hắn biết Diệp cùng Bằng Triền đối với ta cũng rất quan trọng, đến lúc đó bệnh điên của hắn phát tác, liền hỏng bét.
Về phần chàng sao, dù sao hắn đã biết đến chàng, chàng làm xong việc, cũng nhanh chút trở về, nhưng là, chàng phải dịch dung, bộ dạng xinh đẹp như vậy ở trong này lúc ẩn lúc hiện, nếu để cho Hoàng Đế biết, hẳn phiền muốn chết, nhớ kỹ chưa?”
Ngồi ở bên giường gọi Tư Đồ Viễn, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười nói.
“Nguyệt Nhi, ta trở về, thật tốt!”
Mở ra con ngươi đen xinh đẹp, Tư Đồ Viễn thâm tình ôm Vân Hiểu Nguyệt, trong lòng tràn đầy cảm động.
” Ừ, chúng ta vĩnh viễn cũng không rời nhau nữa, ta thề!”
Cao hứng ôm ôm hắn, Vân Hiểu Nguyệt kéo Tư Đồ Viễn, bắt đầu một ngày tốt đẹp!
…
“Cút… Biến, hết thảy cút xa một chút cho ta…”
Khép chặt cửa phòng, truyền đến tiếng kêu ré thống khổ như dã thú,...
“Binh binh bàng bàng”
Thanh âm đập phá đồ đạc khiến cho ám vệ Thái Nhất bên người Huyền Kha đứng ở cửa gấp đến độ không biết nên làm thế nào cho phải.
Đêm qua, hắn phụng mệnh lệnh chủ tử đi xử lý tiểu lâu la bọn họ thu mua ở Bạch Hổ Quốc, đến lúc hắn chạy về tòa nhà, lại phát hiện cung tiễn thủ mai phục ở trong sân lúc trước đại bộ phận đều ôm lẫn nhau, ở kia làm chuyện cẩu thả.
Càng làm cho hắn khó có thể tin chính là, chủ tử của hắn, chủ tử kiêu ngạo, thông minh, vĩnh viễn tràn đầy tự tin, bị người điểm huyệt, quần áo bị kéo tới dập nát, trần truồng nằm trên mặt đất.
Ba nam nhân, đang ở trên người của hắn tàn sát bừa bãi, toàn thân của hắn, bị cắn đến độ máu xanh tím ứ đọng, cũng may hắn chạy về kịp thời, nếu không, chủ tử của hắn, đã có thể thật sự cũng bị ép buộc đến chết!
Không do dự giết chết ba nam nhân kia, nhưng là chủ tử của hắn ánh mắt trống rỗng sợ hãi hắn, vội vội vàng vàng ôm hắn nhanh chóng đến căn phòng cách vách, lấy nước ấm, đển cho hắn tắm rửa, mặc vào quần áo sạch sẽ, đặt đến trên giường, chờ hắn xoay người một cái, tất cả cửa sổ đều bị đóng lại, sau đó, chủ tử của hắn liền bắt đầu đập phá, có chút điên cuồng tức giận mắng, cho tới tận bây giờ.
“Chủ tử, người phải bảo trọng a, người còn có rất nhiều chuyện phải làm đâu, hiện thời Nhị Điện Hạ ngủ mê không tỉnh, Hoàng Thượng bị bệnh liệt giường, vì một ngày này, người chuẩn bị lâu như vậy, ngàn vạn không thể rối loạn trong lòng, chúng ta vẫn là nghĩ biện pháp mau chút về nước, Thái Tử Điện Hạ, van xin người, Thái Tử Điện Hạ…”
Ngoài phòng, truyền đến lời ám vệ bên người khổ khổ khuyên giải an ủi, mà Huyền Kha phòng trong, tóc tai bù xù, hai mắt đỏ bừng, nước mắt dàn dụa, trong lòng ngập trời hận ý như sắp muốn thiêu hắn: ‘ Vì sao? Vân Hiểu Nguyệt, nàng tại sao muốn đối với ta như vậy? Ta yêu nàng, chẳng lẽ cũng có sai sao? Nàng tại sao có thể trơ mắt nhìn bọn họ vũ nhục ta như vậy, làm sao có thể? Ta hận nàng, là nàng ép ta, không chiếm được nàng, ta sẽ hủy nàng, cho dù là xuống Địa ngục, ta cũng muốn kéo nàng theo, Vân Hiểu Nguyệt, ta hận nàng!
“A…”
Thống khổ nhớ lại chuyện đêm qua làm Huyền Kha sắp phát cuồng, tựa như điên hí hống, trong phòng tất cả đều bị kình khí của hắn phá hủy, cho đến khi bản thân hắn sức cùng lực kiệt, lúc mất đi ý thức, Huyền Kha dưới đáy lòng thề: chờ hắn tỉnh lại, sẽ đem tất cả mọi chuyện hoàn toàn quên, từ nay về sau, hắn còn duy một mục tiêu để sống, chính là đi lên ngai vàng đứng đầu đại lục, sau đó, hoàn toàn hủy diệt hết thảy người nàng yêu, bao gồm cả nàng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]