Lẳng lặng nhìn chằm chằm vào ánh mắt xinhđẹp trước mắt, Vân Hiểu Nguyệt nhìn rất sâu, không nói lời nào, cũng không nháymắt, nàng thấy trong đó tràn đầy thương tiếc, nhưng nàng cũng không bỏ qua vẻ hốihận thật sâu trong đó!
Quả nhiên ngươi có liên quan! Tần Ngạo ơilà Tần Ngạo, vì sao?
Trái tim dần dần chìm vào vực sâu khôngđáy, Vân Hiểu Nguyệt đau đớn nhắm mắt lại, để suy nghĩ của mình hoàn toàn tỉnhtáo, sau đó chậm rãi mở mắt ra, lạnh lùng mà thong thả hỏi: “Đứa bé này, là củangươi?”
“?” Thân thể Tần Ngạo cứng đờ, cánh taycòn dừng lại bên má Vân Hiểu Nguyệt, nhẹ nhàng trả lời: “Đúng!”
“Như vậy, cho ta một lý do, lý do để mộtphụ thân tự tay giết chết con mình?” Hàn ý nhanh chóng tràn ngập quanh thân VânHiểu Nguyệt, giọng nói đã lạnh như băng!
“Trẫm… Điệp nhi, Trẫm… Trẫm là Hoàng đế,làm việc cần giải thích với phi tử sao? Nàng phải nhớ, Trẫm đây là vì bảo vệnàng, nếu không, ngày hôm qua nàng sẽ… Thôi được rồi, Điệp nhi, nàng cơ thể suyyếu, nghỉ ngơi tốt đi, lát nữa Trẫm sẽ đến thăm nàng!” Khuôn mặt Tần Ngạo lúc đỏlúc trắng, ấp úng nửa ngày, đột nhiên cúi mặt, phẩy tay áo bỏ đi.
“Đứng lại! Tần Ngạo, nói cho ngươi biết, từgiờ trở đi, ta hưu* ngươi, bởi vì ngươi không xứng làm trượng phu của ta, càngkhông xứng làm phụ thân con ta. Ngươi làm Hoàng đế kiểu gì vậy? Một Hoàng đế nếudùng sự hy sinh cốt nhục của chính mình để giữ giang sơn, như vậy, giang sơnnày, một ngày nào đó sẽ bị mất trong tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/2097745/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.