“Đây là ở đâu?” Trong bóng đêm, Vân HiểuNguyệt một bên tự hỏi, một bên dẫm những bước chân nặng nề, đột nhiên, phía trướcxuất hiện ánh sáng, Vân Hiểu Nguyệt đã đi một quãng đường dài bèn không chút dodự chạy vào bên trong vùng ánh sáng ấy!
“Về nhà rồi, tốt quá!” Trước mắt mọi thứ đềuquen thuộc khiến Vân Hiểu Nguyệt hưng phấn hô lên, “Viễn Thần, Huyên Nhi, mấyngười đâu rồi?” Dọc theo cầu thang, Vân Hiểu Nguyệt chạy vào phòng mình, khôngcó ai? Vẫn không có ai? Tất cả mọi nơi đều không thấy bóng dáng bất kì ai,phòng bếp phủ một lớp bụi dày, giống như đã rất lâu rồi không có người ở.
“Một đám chết tiệt, dám bỏ rơi mình, đừngđể đây tìm được, nếu không mấy người nhất định phải chết!” Đưa tay cầm lấy điệnthoại, lại kinh ngạc phát hiện bàn tay nàng xuyên qua nó.
“Vì sao, vì sao lại như thế này?” Vân HiểuNguyệt ngẩn ngơ, dường như nổi điên sờ vào sô pha, sờ vào TV, quả nhiên, vẫn làxuyên qua.
“A a a a…” Vân Hiểu Nguyệt tuyệt vọng thétlên, mở mắt ra, lại kinh ngạc phát hiện, mình đã đi tới một vườn hoa rất lớn,nơi nơi đều là kỳ hoa dị thảo, mùi thơm lạ lùng thoảng qua mũi, một bé gái ngồigiữa đóa hoa ngũ sắc, cánh tay mập mạp với về phía nàng, cười khanh khách khôngngừng: “Ôm một cái, ôm một cái!”
“Trẻ con?” Theo trực giác, Vân Hiểu Nguyệtcảm giác đây là con gái Nhược Điệp, vội vàng chạy qua muốn ôm nó, không ngờ mộtcơn gió nhẹ thổi qua, mình lại bay lên, càng bay càng xa, sau đó nhanh chóngrơi xuống một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/2097744/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.