“Điệp nhi, ta… ta không thể nói, đừng hỏinữa, quan tâm đến bản thân trước đã, được không?” Tần Vũ nhẹ nhàng nỉ non, sựlo lắng tràn ngập trong mắt hắn.
“Tần Vũ, ta không phải người không chịu nổisự đả kích, nỗi đau mất con ta cũng có thể thừa nhận, huống chi là những chuyệnkhác? Ngươi nói đi, ta muốn xem, Vân Nhược Điệp ta rốt cuộc thảm đến mức nào!” Yênlặng nhìn Tần Vũ, Vân Hiểu Nguyệt nói từng chữ một.
“Nàng… Thật sự là một nữ tử quật cường!” Thởdài thật sâu, Tần Vũ nói nhỏ: “Điệp nhi, Hoàng huynh vốn đã ban chỉ, trừ nàngra, sẽ trảm tất cả người Vân gia. Sau đó thấy nàng gặp chuyện, Hoàng huynh tựnhốt mình tại Ngự Thư Phòng, sau đó chỉ chém phụ thân Vân tướng của nàng, niêmphong Vân phủ, bãi trừ chức quan của đại ca nàng, giam ở Thiên lao chờ ngày xửtrí. Điệp nhi, đừng trách Hoàng huynh, kỳ thật huynh ấy đã cố hết sức, nhưngkhông ngờ… Không ngờ… Điệp nhi, sau khi mẫu thân nàng biết Vân tướng bị trảm, tựsát trong khuê phòng, đến khi phát giác thì đã quá muộn. Điệp nhi, xin lỗi, nếuta sớm qua thì sẽ không như vậy, nàng đừng quá đau lòng!” Nhìn nỗi bi thươngsâu nặng trong mắt Vân Hiểu Nguyệt, Tần Vũ lo lắng khuyên nhủ.
“Mẫu thân của ta là người mẹ tốt đến thếnào! Là ta không có phúc, không có duyên được hầu hạ dưới gối người, sao có thểngu như vậy chứ!” Lệ, dọc theo khóe mắt chảy xuống, Nhược Điệp, xin lỗi muội,ta không thể bảo vệ người nhà của muội, là ta bất tài, chỉ mong trời xanh có mắt,để mẫu thân muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/2097746/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.