“Nương nương, đây là chính điện Sắc Điệp cung, đây là thiên điện,đây là phòng khách, đây là nhĩ phòng, đây là thư phòng, bên kia là phòng cho hạnhân. . .” Vừa đi, Huyên nhi một bên giới thiệu bố cục cả tòa cung điện, Vân HiểuNguyệt quan sát cẩn thận, phát hiện chung quanh cung điện nhiều nhất là rừngcây, cách Lãnh cung cũng hơi xa, có thể nói, Sắc Điệp Cung là nơi tuyệt vời nhấtvới mình ở trong Hoàng cung to như vậy này!
“Huyên nhi, Lãnh cung đi qua bờ tường kia sao?” Híp mắt nhìn bờ tườngđen cách đó không xa, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười hỏi.
“Dạ! Nương nương, nơi này là hẻo lánh nhất Hoàng cung, nghe bọn tỷmuội nói, ra khỏi Lãnh cung, qua bờ tường ấy, chính là Bắc phố hoàng thành, đimột chút chính là cửa bắc, cho nên nơi này mới định là Lãnh cung, bởi vì hoangvắng!”
“Phải không?” Thật tốt quá! Oa, chờ ta luyện khinh công, không phảicó thể bay qua bờ tường, bay như chim sao?
“Được rồi, ta hiểu rồi! Đi, đưa ta đến thư phòng!” Vân Hiểu Nguyệttâm tình vô cùng tốt, được Huyên nhi dẫn dắt, quyết định tới thư phòng một chúttìm hiểu lịch sử dị thế, bằng không đi ra ngoài không hiểu cái gì, chẳng phảixong đời ?
Thư phòng rất lớn, sạch sẽ, giá sách hai bên đều là thư cuốn, mộtbên còn có đàn tranh, một cây sáo ngọc, mùi gỗ thoang thoảng vấn vít, làm cholòng người thoải mái!
“Huyên nhi, tất cả sách này đều là của ta?”
“Dạ, nương nương, người thích nhất là đọc sách, là đại tài nữ củaThanh Long quốc chúng ta!” Huyên nhi đắc ý nói.
“Ách, cả đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/125288/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.