“Điệp nhi, trong cung không giống nhưtrong nhà, trừ nha đầu Huyên Nhi ra, không có ai là bè bạn đâu, tất cả đều phảidựa vào ngân lượng! Đây là mười vạn lượng ngân phiếu phụ thân cho con, cầm lấy!Còn nữa, cha cũng kêu ta nói con biết, thị vệ thống lĩnh trong cung Tư Đồ Viễn,kỳ thật là con của quản gia Vân gia ta, hắn đối với cha con rất trung thành vàtận tâm, lần này chuyện con bị thương là chính hắn cho chúng ta biết. Hắn vẫnluôn âm thầm bảo vệ con, nhưng lần trước con lại bị thương ở ngay tẩm cung củaHoàng Thượng nên hắn cũng không có biện pháp. Chứ nếu đã có hắn, con yên tâm,không có kẻ nào thương tổn được con! Đây là cây sáo để triệu hồi hắn, con có việcgì phân phó cứ thổi lên là được! “Uhm, nhận lấy đi.”
Vân phu nhân lấy trong lòng ra một tậpngân phiếu dày cộm nhét vào tay Vân Hiểu Nguyệt, lại lấy ra một cây sáo nhỏ làmbằng ngọc tinh xảo màu xanh biếc, bắt nàng đeo trên cổ!
“Mẹ. . .” Vân Hiểu Nguyệt nắm chặt ngânphiếu trong tay, trong lòng cảm động vạn phần: cha mẹ thật tốt, thật giống chamẹ của mình ở địa cầu, đột nhiên nhớ lại, nước mắt cứ như vậy từng giọt từng giọtrơi xuống.
“Hài tử ngốc, khóc cái gì? Aiz. . . Cha mẹthực thương con, Điệp nhi, nay con vào cung, chính là người của Hoàng gia, chamẹ cũng không có cách nào để che chở nữa, chỉ có thể hết sức cố gắng giúp đỡcon, nên phải bảo trọng chính mình, biết không?” Vân phu nhân vừa nói vừa gạt lệ.
“Mẹ, người cùng cha cũng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/125289/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.