Chương trước
Chương sau
“Em. . . Em xác định đây là ta? Sao lại xấunhư vậy!!!” Nhìn khuôn mặt hiện trên gương đồng, Vân Hiểu Nguyệt sợ run đến nửangày, la hoảng lên, quả thực là khóc không ra nước mắt!
Má ơi! Sao lại thành ra như vậy? Khuôn mặtcó nhiều nốt hồng đậu, cho dù là gương đồng cổ này nhìn mơ mơ hồ hồ, nhưng vẫnrõ ràng có thể thấy được! Cũng may những nốt không vỡ ra, bằng không, khẳng địnhcòn thảm hơn! Sửu nữ. . . Ta không muốn xuyên vào thân thể của nàng, ta muốnkhuôn mặt xinh đẹp của ta, làn da trắng noãn mềm mại! Ô ô. . . Chết tiệt ViễnThần, ta muốn ăn sống nuốt tươi ngươi!!!
“Nương nương, người là đệ nhất mỹ nhânkinh đô đấy! Cho nên vừa đủ tuổi cài trâm đã bị Hoàng Thượng nạp vào cung, saolại là xấu nữ? Chẳng qua từ khi người vào cung, không biết vì cái gì, lại thànhra như vậy!”
Huyên nhi vội vàng giải thích!
“Kinh đô đệ nhất mỹ nhân? Với khuôn mặtnày? Ha ha. . .Cười chết người! Ta nói nha đầu Huyênnhi nhà em, em đừng trêu đùa như vậy!”
Má ơi! Ở chỗ này, sẽ không quan niệm xấu là đẹp chứ! Nếu nhìn thấyhoàng cung xấu nữ lúc nhúc lúc ẩn lúc hiện, hơn nữa Hoàng đế lại là một gã béomập ngồi không hưởng thụ, không bằng cho ta trở về đi! Ông trời ơi, ta muốn vềnhà!!!
“Thật sự mà! Nương nương, ngươi cẩn thận nhìn lại đi, trừ bỏ những nốtnày, người thật sự là mỹ nhân! Toàn bộ Hoàng cung, không có người nào đẹp hơnnương nương! Ngày trước, người vẫn rất kiêu ngạo về dung mạo của mình mà! Ô ô.. . Nương nương, người như thế nào quên tất cả như vậy?”
Tiểu nha hoàn thấy Vân Hiểu Nguyệt khinh thường khuôn mặt của mình,gấp đến độ khóc rưng rức!
“Thật sự? Vậy cho ta xem, mang chậu nước đến đây!”
Vân Hiểu Nguyệt thấy tiểu nha hoàn dáng vẻ sốt ruột, có chút khôngđành lòng, mỉm cười ra lệnh!
“Dạ, nương nương!”
Huyên nhi cao hứng lau khô nước mắt, vội vàng đi ra ngoài!
Vân Hiểu Nguyệt thả lỏng thân thể dựa vào thành giường, bắt đầunghiên cứu thân thể này: thật sự, làn da rất trắng, là cái loại trắng như bơ, sờlên trắng mịn, không sai! Sờ ngực mình, ai nha! So với mình trước kia nhỏ đinhiều. Quên đi, thân thể này còn rất nhỏ! Có tiền đồ bồi dưỡng! Dáng ngườikhông sai, eo cũng rất nhỏ, chân rất dài, phỏng chừng cao một mét sáu lăm, dángchuẩn! Càng làm cho nàng cao hứng là, thân thể này có một đôi chân ngọc vừa phải,không có dị dạng, cực kì xinh đẹp! Điều này chứng tỏ này không giống cổ đại ở địacầu, không có tục bó chân, thật sự là chuyện vui vẻ duy nhất!
“Aizz. . .”
Thở dài một tiếng, gáy còn còn vô cùng đau đớn, Vân Hiểu Nguyệt đếnbây giờ đều cảm thấy mình chính là đang nằm mơ! Đáng tiếc, không phải!
Cha, mẹ, thứ lỗi cho Nguyệt Nguyệt không bao giờ có thể hàng năm tảomộ cha mẹ được nữa, xin lỗi! Còn có Tiểu Huyên Huyên, mày có cảm giác được gìkhông? Tao ở địa cầu, căn bản đã chết! Còn có các tiểu đệ, các cậu có biết haykhông, công chúa lão đại của các cậu kỳ thật đã đi tới một không gian hoàn toànxa lạ? Các nhiệm vụ sau này, không ai tỉ mỉ bày ra cho, phải chú ý an toàn củamình, có biết không?
Lệ một giọt một giọt chảy xuống, Vân Hiểu Nguyệt càng nghĩ tâm càngđau! 26 năm qua, ở “Sát Thủ Minh” hưởng thụ sủng nịch cùng che chở, có phải sẽkhông bao giờ được như thế nữa hay không? Ngẫm lại chính mình từ nhỏ đến lớn, đầutiên là được cha mẹ yêu thương, sau đó gia nhập vào đệ nhất tổ chức sát thủ củacha mẹ, thu lưu nhiều cô nhi, thành lập “Sát Thủ Minh”, ai cũng quan tâm đếnnàng, đến khi tai nạn máy bay, cha mẹ ra đi, bản thân tiếp nhận “Sát Thủ Minh”,vẫn hưởng thụ cuộc sống của một công chúa! Hơn nữa, bản thân từ nhỏ đã đọc nhiềusách vở, cũng đã trải qua hệ thống huấn luyện của sát thủ! Mặc dù không tự mìnhlàm nhiệm vụ, nhưng dựa vào sự thông minh của mình mà nhìn rõ mọi việc,trở thành một quân sư hoàn mỹ, có phải bởi vì chính mình rất hạnh phúc, cho nênông trời cũng đố kỵ, cho nên muốn đem mình đưa đến nơi này hay không?
“Quên đi! Đến thì cũng đến rồi, còn lo nghĩ nhiều làm gì! Tuy rằngkhông biết vì cái gì mình tới được đây, tuy nhiên, Vân Hiểu Nguyệt ta là ngườivĩ đại như vậy, dù là nơi nào cũng nhất định không để bản thân chịu thiệt?Hoàng cung có gì đặc biệt hơn người? Thế thì thế nào? Bằng thông minh của ta,nhất định có thể sống vui vẻ nơi này!”
Lau khô nước mắt, Vân Hiểu Nguyệt rất nhanh liền tiếp nhận sự thậtnày, sau khi chơi đùa đã mệt, sau đó nghĩ một chút, tìm cách chuồn ra cung! Muốnnàng ở hoàng cung làm phi tử ư? Muốn nàng cùng ba ngàn nữ nhân tranh một namnhân ư? Thật đúng là ăn no dửng mỡ!!!
“Nương nương, Huyên nhi đến đây!”
Vân Hiểu Nguyệt đang miên man suy nghĩ, ngoài cửa truyền đến tiếngbước chân, tiểu nha hoàn đến!
“Mau cho ta xem!” Đem một chậu nước trong đặt ở bên giường, Vân HiểuNguyệt liền thắp nến, tỉ mỉ nhìn: quả thật là vô cùng thê thảm! Bởi vì làn datrắng, cho nên những nốt đỏ rậm rạp này, càng nhìn càng thấy ghê người, chết tiệt!
Miễn cưỡng dời mắt, Vân Hiểu Nguyệt phát hiện, khuôn mặt của Vân NhượcĐiệp này đích thực rất đẹp! Khuôn mặt mỹ nhân, mắt hạnh to ngập nước, đáng yêumê người! Lông mi vừa dài vừa cong, chiếc mũi nhỏ xinh đẹp, đường cong cơ thểduyên dáng, nếu như trên mặt không có nốt đỏ khủng bố này, quả thật là cái tuyệtsắc mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành! Hình như còn đẹp hơn mình ở địa cầu, VânHiểu Nguyệt vừa lòng!
“Không sai! Huyên nhi, khuôn mặt của ta quả thực xinh đẹp! Tuynhiên, theo như em nói, ta cùng lắm mới tiến cung ba ngày mà thôi, sao lại mọcra nhiều nốt đỏ như vậy?”
Hơn nữa Vân Hiểu Nguyệt càng xem, làn da càng mẫn cảm, nhịn không đượcthấy kỳ quái mà hỏi!
“Không biết ạ! Nhưng, Huyên nhi nhận ra, người một tháng trước dùngphấn son mà Nhu phi nương nương đưa tới phủ mà bắt đầu. . . Huyên nhi từng nhắcngười một lần, nhưng người không tin, còn nói Huyên nhi nhiều miệng, Huyên nhicũng không dám nói nữa! Tiến cung mấy ngày nay, người không hề ra ngoài, chỉ cóNhu phi biết chuyện người trên mặt nổi hạt đậu, hôm trước Nhu phi nương nương vụngtrộm tặng một lọ thuốc mỡ, tốt đi nhiều, sau lại không biết như thế nào, ngườingày hôm qua đột nhiên nổi nhiều nốt đỏ như vậy, vừa vặn đúng lúc Hoàng Thượngtriệu tẩm, người rơi vào đường cùng nên phải hóa trang bằng một lớp phấn son thậtdày, mang theo cái khăn che mặt đi, sau đầy người là máu rồi bị đuổi về, khi tỉnhlại cái gì cũng không nhớ rõ!”
Tiểu nha hoàn nói xong, thương tâm, lại bắt đầu òa khóc!
“Huyên nhi đừng khóc, không sao hết, ta mất trí nhớ, nhưng em nhớrõ! Nói cho ta biết! Đúng rồi,ai là Nhu phi?”
Hừ! Không cần phải nói, khẳng định là Nhuphi kia động tay động chân! Về phần cái lão ngưu kia,tám phần là bị đám nốt đổ khủng bố của Vân Nhược Điệp mà sợ hãi, có lẽ đánhnàng, sau đó Vân Nhược Điệp đáng thương bị thương, hoặc là đã chết! Ta khônghay ho trùng hợp cũng đụng đầu, liền mạc danh kỳ diệu đến đây, hừ!
“Nhu phi nương nương biểu tỷ của người, lớn hơn người hai tuổi, cảmtình hay người khá tốt! Hai năm trước, Nhu phi nương nương vào cung, nghe nóiđược Hoàng Thượng hết mực sủng ái! Tuy nói Nhu phi nương nương không thể rờicung, nhưng nàng thường xuyên phái người đưa một ít đồ dùng cho nương nương. Vềsau Hoàng Thượng triệu người tiến cung, Nhu phi nương nương liền tự mình tớiđón người! Nhưng, nương nương à, Huyên nhi cả gan nói thêm câu nữa, Nhu phinương nương cũng không thích người, người khác nhìn không ra, còn nha hoàn bênngười, nhìn lâu cũng sẽ nhận thấy! Nghe những lời của Nhu phi nương nương,Huyên nhi vẫn nghẹn ở trong lòng! Nay người mất trí nhớ, là chuyện không tốt,Hoàng cung không thể so với trong nhà, Huyên Nhi khẩn cầu nương nương về sau đừngchuyện gì cũng nói với Nhu phi nương nương, được không?”
Tiểu nha hoàn nói xong sau, “Phù phù” một tiếng quỳ gối xuống đất!
Thật sự là nha đầu ngoan trung thành và tận tâm! Còn rất thông minh,trách không được Vân Nhược Điệp mang nàng cùng tiến cung! Vân Hiểu Nguyệt vừalòng nở nụ cười, Huyên nhi này, cùng Tiểu Huyên Huyên của ta giống nhau, đều rấttốt với ta, ta thích!
“Huyên nhi ngoan, đứng lên đi! Ta đã biết, về sau ta sẽ chú ý ! Tốt lắm, lấy chota một chiếc khăn mặt sạch sẽ, để ta rửa mặt, đem đồ trang điểm mà Nhu phi đưatới lại đây, không phải, là phấn son, mang đến đây! Về sau ta không cần nó nữa!”
Tuy nhiên, Nhu phi à Nhu phi, ta sẽ giữ đốngnày, chờ ta có cơ hội, nhất định đem tất cả trả lại cho cô, cho cô cũng thử nhữngnốt đỏ này, ha ha. . .
Nhe răng trợn mắt cúi đầu dùng nước trongrửa mặt, sau đó lau khô! Vân Hiểu Nguyệt mỏi mệt không chịu nổi nói: “Huyênnhi, sớm đi ngủ đi! Về phần khuôn mặt của ta, hôm nay ta không muốn nói, mọichuyện chúng ta ngày mai nói sau!”
“Dạ!”
Huyên nhi cúi người thân, hầu hạ Vân HiểuNguyệt nằm xuống, sau đó thổi tắt ngọn nến. Vân Hiểu Nguyệt thật sự quá mệt mỏi, không lâu sau, rất nhanh ngủ say!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.