“Em. . . Em xác định đây là ta? Sao lại xấunhư vậy!!!” Nhìn khuôn mặt hiện trên gương đồng, Vân Hiểu Nguyệt sợ run đến nửangày, la hoảng lên, quả thực là khóc không ra nước mắt!
Má ơi! Sao lại thành ra như vậy? Khuôn mặtcó nhiều nốt hồng đậu, cho dù là gương đồng cổ này nhìn mơ mơ hồ hồ, nhưng vẫnrõ ràng có thể thấy được! Cũng may những nốt không vỡ ra, bằng không, khẳng địnhcòn thảm hơn! Sửu nữ. . . Ta không muốn xuyên vào thân thể của nàng, ta muốnkhuôn mặt xinh đẹp của ta, làn da trắng noãn mềm mại! Ô ô. . . Chết tiệt ViễnThần, ta muốn ăn sống nuốt tươi ngươi!!!
“Nương nương, người là đệ nhất mỹ nhânkinh đô đấy! Cho nên vừa đủ tuổi cài trâm đã bị Hoàng Thượng nạp vào cung, saolại là xấu nữ? Chẳng qua từ khi người vào cung, không biết vì cái gì, lại thànhra như vậy!”
Huyên nhi vội vàng giải thích!
“Kinh đô đệ nhất mỹ nhân? Với khuôn mặtnày? Ha ha. . .Cười chết người! Ta nói nha đầu Huyênnhi nhà em, em đừng trêu đùa như vậy!”
Má ơi! Ở chỗ này, sẽ không quan niệm xấu là đẹp chứ! Nếu nhìn thấyhoàng cung xấu nữ lúc nhúc lúc ẩn lúc hiện, hơn nữa Hoàng đế lại là một gã béomập ngồi không hưởng thụ, không bằng cho ta trở về đi! Ông trời ơi, ta muốn vềnhà!!!
“Thật sự mà! Nương nương, ngươi cẩn thận nhìn lại đi, trừ bỏ những nốtnày, người thật sự là mỹ nhân! Toàn bộ Hoàng cung, không có người nào đẹp hơnnương nương! Ngày trước, người vẫn rất kiêu ngạo về dung mạo của mình mà! Ô ô..
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/125279/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.