“Hức hức. . . Ô ô. . .”
Có một tiếng khóc như có như không truyềnvào trong tai, khiến Vân Hiểu Nguyệt đang ngủ say cũng phải tỉnh lại! Mởmắt ra, Vân Hiểu Nguyệt kinh dị phát hiện, mình đang bay trong một biển mâykhông giới hạn!
Kỳ quái , ta không phải ngủ ở trên giườngsao? Đây là chỗ nào? Ai đem ta đến đây? Ở trong biển mây bay tới bay lui, VânHiểu Nguyệt kỳ quái suy nghĩ!
“Hức hức. . .”
Đột nhiên, tiếng khóc lại vang lên, Vân HiểuNguyệt tìm theo tiếng khóc nấc ấy đi, xuyên qua một ngọn núi, thấy một hồng y nữtử, đang ngồi trong đám mây khóc lóc!
“Hi, cô sao lại ở đây? Đây là chỗ nào?”
Vân Hiểu Nguyệt bay tới bên người nàng, cườitủm tỉm hỏi.
“Ta. . .”
Nữ tử ngẩng đầu, làm cho Vân Hiểu Nguyệtngẩn ngơ: oa, thật sự là mỹ nhân xinh đẹp! Nước mắt lưng tròng, ủy mị uyểu điệu,chẳng qua, khuôn mặt này, nhìn kiểu gì cũng thấy có chút quen mắt!
“Ô ô. . . xin lỗi, xin lỗi. . .” Mỹ nhânnhìn Vân Hiểu Nguyệt càng không ngừng vừa khóc vừa rối rít nói xin lỗi, Vân HiểuNguyệt trong lòng mềm nhũn, đưa tay lau đi nước mắt của nàng, mỉm cười nói: “Đừngkhóc, nói nói chuyện gì cần tôi tha thứ?”
“Ta. . . Nguyệt tỷ tỷ, đều tại ta! Nếukhông tại ta, tỷ sẽ không đến nơi này! Ô ô. . . Tỷ tha thứ ta, được không?”
Hồng y mỹ nhân thương tâm nhào vào tronglòng Vân Hiểu Nguyệt!
“Cái gì?”
Vân Hiểu Nguyệt hoàn toàn ngây dại!
“Cô. . . Cô là Vân Nhược Điệp!”
Vân Hiểu Nguyệt nửa ngày sau mới phản ứng,một tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/125280/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.