Khi tỉnh lại lần nữa, trong phòng đã sáng trưng! Vân Hiểu Nguyệt trừngmắt nhìn nến đỏ hai bên cánh tay N giây, rốt cục bị cái phòng khám này khiếncho ngu ngơ!
Quái quỷ! Có cần sùng cổ như vậy không? Ta muốn đèn điện! Nến này,chỉ có thời bà nội ta mới dùng, quá lỗi thời! Đúng là dở hơi!
“Huyên Huyên, mày ở đâu?” Yết hầu chưa thông, Vân Hiểu Nguyệt gọi lớnmột chút, cảm giác chỗ đau đớn đã tốt hơn nhiều, chính là gáy vẫn đau!
“Nương nương, người đã tỉnh rồi! Có đói bụng hay không? Trên ngườicòn đau hay không? Trương Thái y đã bốc thuốc, em cũng sắc rồi! Trước dùng bữa,sau đó uống thuốc, được không?”
Vẫn là cô gái giả trang nha hoàn buổi chiều vội vã tiến vào, trongtay bưng một chén cháo thơm ngào ngạt.
“Tôi thật sự rất đói bụng đâu! Cô bạn, tên cô là gì?”
Vân Hiểu Nguyệt suy nghĩ một hồi, cô gái vộiquỳ xuống trước mặt nàng!
“Nương nương, em gọi là Huyên Nhi, là nhahoàn bên người của nương nương, từ nhỏ đã đi theo người! Người thật sự không nhớHuyên Nhi sao?”
Tiểu cô nương nói xong, nhịn không được rớtnước mắt, làm cho Vân Hiểu Nguyệt ngây dại!
“Đợi đã, cô là nói, cô. . . từ nhỏ đã đitheo tôi?”
Chỉ vào mũi của mình, Vân Hiểu Nguyệt lahoảng lên, thanh âm thay đổi!
Như thế nào có thể? Sao ta lại không biếtcô! Chuyện gì thế này?
“Ô ô ô. . .Nương nương, Trương Thái y nói,người là vì đụng đầu, cho nên mất trí nhớ! Không sao hết,có Huyên Nhi ở đây, em nhất định sẽ đem chuyện của người nhất nhất nói cho người,cho người nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/125278/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.