Phần1: Hoàng cung“Ái! Đau quá, chết tiệt, là kẻ nào không có mắt quăng tất thối bay đầytrời, hại ta từ cầu thang lao thẳng xuống đất. Nếu để ta điềutra ra, ta nhất định cho hắn uống canh tất thối!”
Cảm nhận được từ gáy truyền đến một trận đau nhức,Vân Hiểu Nguyệt một bên trong lòng oán hận mắng, một bên chậm rãi xốc mí mắtnặng trĩu lên.
Kỳ quái? Chỉ là ngã cầu thang thôi mà,vì sao ngay cả…cũng đau như vậy? Ô ô ô. .. Đừng nói là làm rách cả màng trinh nha! Không cần, ta còn chưabiết tình yêu thế nào, sao lại mạc danh kỳ diệu bị thất thânđây?
“Huyên Huyên? Huyên Huyên chết tiệt, tao thành ra như vậy, màycũng không biết chạy lại giúp tao, chờ tao đứng dậy, tao sẽ dần khuônmặt đẹp của mày đến chết, cho mày nghỉ việc mà dưỡng nhan! Ôi, đauchết mất!”
Miệng cúi đầu rên rỉ, Vân Hiểu Nguyệt nhìn xungquanh, đánh giá bốn phía.
Hả? New Yorktừ khi nào mở một bệnh viện trang nhã như vậy, sao mình lạikhông biết? Chậc chậc, rất giống như thật! Xem cái đống rèm mành này,xem chiếc giường lớn chạm trổ hoa văn cổ này, xem áo ngủ bằng gấmtrên người ta này, chính xác là may thủ công, thật xa xỉ!
Ánh mắt tò mò chuyển động, Vân Hiểu Nguyệt đánhgiá chung quanh trần nhà, còn có cả bình phong nữa? Còncó gương đồng khó nhìn thủa xưa? Trên tường treo cung nữ đồ,lớp rèm lụa mỏng theo gió nhảy múa, tất cả mọi thứ, ta quả là đang ở mộtnơi đặc biệt, tuyệt đối là một bệnh viện tư nhân sùng cổ siêucấp xa hoa!
Hừ! Khẳng định là xú tiểu tử Viễn Thần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-yeu-phi/125277/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.