Sáng hôm sau, Nhiếp Đằng nhận lấy đồng phục từ một tên học trò để thay, sau đó đến đỉnh núi của Đan viện.
Hắn không đến gần mà chỉ đứng nhìn từ xa, không khí buổi sớm trong núi rừng thơm mát, lá cây trong gió cũng khẽ đung đưa, những chú chim đậu trên cành cây bay nhảy vui sướng hót vang líu lo.
Phía Động phủ kia vô cùng yên tĩnh, chẳng có chút động tĩnh nào mà ở dưới gốc cây lớn ở trước cửa Động phủ chỉ có một con gấu đen lớn ngồi canh, còn có một con lão quái nằm trên cỏ ngoe nguẩy cái đuôi.
Nhìn thấy con ngựa trắng không có gì xa lạ kia khiến ánh mắt hắn hơi rút ngắn lại, trong lòng khẽ giật mình.
Đúng là nàng ấy!
Cho dù không tận mắt nhìn thấy nàng ấy nhưng con ngựa mà nàng gọi là Lão Bạch kia lại ở đây nên nàng ấy nhất định cũng sẽ ở đây.
Vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa, nhưng không ngờ lúc gặp lại thì lại cùng học chung một học viện, cùng là học trò cùng một học viện với nàng, lúc này, trái tim yên lắng của hắn giống như được sống dậy trở lại vậy, lại một lần nữa được đập trở lại.
Hắn không ở lại quá lâu, sau khi xác nhận xong thì lập tức rời đi.
Hắn rời đi không được bao lâu thì Phượng Cửu ở trong Động phủ cởi bộ y phục màu xanh ra và thay bằng bộ y phục màu đỏ, sau khi dặn dò ba con thú ở lại trông giữ Động phủ xong thì lập tức đi về phía Huyền viện và Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255829/chuong-731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.