Người mặc áo bào màu tím kia bỗng dừng bước ở cửa bên của Linh viện, rồi quay lại nói với đám người hộ tống: “Các ngươi về đi!”
“Vâng!” Đám người kia đáp lại rồi nhìn hắn lấy ngọc bài thân phận ra đi vào học viện rồi thì bọn họ mới quay người rời đi.
Lúc này tuy trời cũng đã sắp tối nhưng trong Linh viện vẫn có không ít học trò đi đi lại lại, tụ năm tụ ba lại nói chuyện, nhưng lúc bọn họ nhìn thấy bóng người xuất hiện ở Linh viện thì đám học trò vốn đang ngồi trên thảm cỏ dưới đất bỗng nhao nhao đứng dạy rồi nhìn hắn cung kính hành lễ.
“Chào Nhiếp học trưởng!”
“Nhiếp học trưởng, người trở về rồi!”
“Nhiếp học trưởng, người trở về thì quá tốt rồi!”
Đám học trò nhao nhao vây quanh, cho dù bọn họ đều là học trò Linh viện nhưng lúc nhìn thấy người này thì từng người từng người một đều không khỏi lộ ra vẻ mặt cung kính lấy lòng.
Bởi vì hắn không chỉ là học trò thiên phẩm trong học viện bọn họ mà còn là người đứng đầu danh sách thập đại thiên kiêu của học viện, Nhiếp Đằng!
Ngoại trừ việc hắn là người đứng đầu trong học viện Tinh Vân ra thì hắn còn là Thái tử nước Thanh Đằng, là học trò được đám người viện trưởng vô cùng xem trọng, viện trưởng từng nói trong đám học trò ở Tinh Vân thì Nhiếp Đằng là người có hy vọng nhất có thể trở thành tu sĩ trong vòng năm mươi năm bước vào tu vi Kim Đan.
Cũng chính vì thế mà hắn ở trong học viện sở hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255828/chuong-730.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.