Cửa phòng mở ra trong khoảnh khắc, Viện trưởng và Viện phó cùng Lữ Đạo nhanh chóng quay người lại. Nhìn thấy y phục của Phượng Cửu và Quan Tập Lẫm cùng nhau đi ra, thần sắc hai người nhợt nhạt cũng không có gì đặc biệt chỉ là tìm không thấy hai tên thầy thuốc đâu, trong lòng bọn họ hơi chùng xuống. Lẽ nào vẫn không thể cứu sống nổi? Bốn canh giờ rồi, theo như lời Mạch Trần nói trải qua hai canh giờ Lô Đạo phải chết rồi mới đúng...
“Viện trưởng, Viện phó người đang ở bên trong ta đã giao cho hai thầy thuốc rồi, việc còn lại mọi người làm đi! Nơi đây ta cũng không có việc gì nữa, ta về trước đây.” Phương Cửu cùng Quan Tập Lẫm đi ra ngoài. Ba người nghe được Phượng Cửu nói như vậy trong lòng chợt nghĩ: chết thật rồi? Để bọn họ lo hậu sự sao? Nghĩ vậy họ vội vã đi vào bên trong.
Ra đến ngoài Phượng Cửu nói với Quan Tập Lẫm và Diệp Tinh: “Không được rồi, muội sáng nay không ngủ đủ, lại thêm bốn canh giờ làm việc cường độ cao, muội phải trở về ngủ bù một giấc cho khỏe đã.”
“Được, vậy muội mau về nghỉ đi, hôm nay huynh sẽ không qua làm phiền muội. Đợi trưa mai sẽ qua tìm muội!” Quan Tập Lẫm cười cười, ý bảo nàng mau trở về.
“Được, muội đi trước đây.” Nàng nói rồi quay về phía Diệp Tinh: “Tỷ không cần lo lắng, Lô Đạo không sao, giải phẫu rất thành công. Chuyện còn lại muội đã dặn dò hai tên thầy thuốc, hai ngày sau hắn sẽ tỉnh lại và hồi phục tốt, nửa tháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255823/chuong-725.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.