Chương trước
Chương sau
“Sao ngươi lại trêu chọc Tiểu Hắc? Nó gần đây rất ngoan ngoãn, không hề tấn công con người, sao nó lại đuổi theo tấn công ngươi?” Phượng Cửu đi đến bên cạnh gấu đen, vỗ vỗ đầu nó.
“Tiểu… Tiểu Hắc?” Diệp Tinh nhìn con gấu đen lớn cao hai, ba mét, khóe môi khẽ run rẩy, đây đường đường là thánh thú cỡ lớn, không nhìn ra chỗ nào “tiểu” cả.
“Ừ, Tiểu Hắc, tuy to xác nhưng chỉ là tên ngốc mà thôi!” Phượng Cửu cười híp mắt xoa đầu gấu đen, thấy nó kêu lên một tiếng rồi cúi đầu xuống, lập tức lấy một viên đan dược ra đưa cho nó. 
“Ăn đi!”
Gấu đen nhìn thấy viên đan dược kia thì sáng mắt lên, lúc này mới há miệng ăn.
Diệp Tinh nhìn thấy một màn này lập tức sợ hãi, gấu đen kia sẽ không ăn luôn cả tay thiếu niên chứ? Nhưng cảnh nàng lo lắng không hề xuất hiện, mà gấu đen kia chỉ há miệng lớn, sau đó lè lưỡi cuốn viên đan dược kia vào miệng, còn định liếm luôn cả mặt thiếu niên kia. 
Phượng Cửu khẽ cười, tránh né gấu đen: “Được rồi, đừng làm loạn, ngoan ngoãn ngồi xuống đi.”
Diệp Tinh vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt dò xét một vòng trên người Phượng Cửu, thấy trên người Phượng Cửu mặc đồng phục của học viện Tinh Vân liền hỏi: “Ngươi là học sinh của dược viện sao? Năm nay mới vào trường hả?”
Dược viện và đan viện đều mặc đồng phục màu xanh, nghe nói năm nay đan viện chỉ thu nhận một người, thiếu niên này có lẽ không phải là thiên tài đó của đan viện, vậy thì chỉ có thể là học sinh dược viện. 
“Ừ, năm nay ta mới vào trường.”
Phượng Cửu nhìn Diệp Tinh nói: “Ta muốn trở về, ngươi thì sao?”
Nghe xong lời này, tay Diệp Tinh xoa xoa mắt cá chân, lắc đầu: “Ta không đi được.” 
“Ta biết ngươi không đi được, ta đang hỏi là có cần ta đưa ngươi đi không?”
“Đưa kiểu gì?” Diệp Tinh giật mình nhìn thiếu niên kia.
Nghe được lời của Dạ Dao Quang, Phượng Cửu cười nhẹ, vỗ vỗ vào người gấu đen: “Tiểu Hắc, ngươi bế nàng đi.” 
“Ngao!”
Gấu đen vừa được ăn đồ ngon nên kêu lên một tiếng, tiến lên bế Diệp Tinh, sau đó nhìn về phía Phượng Cửu.
“Đi thôi!” Ở trong này nửa tháng, Phượng Cửu đã thu thập được không ít Hỏa Tinh, đủ để đi Thiên lâu đổi đồ vật rồi. 
“Chờ chút!”
Diệp Tinh bị gấu đen ôm nên không dám làm loạn, chỉ nhìn về phía Phượng Cửu: “Bạn của ta…”
Lời còn chưa nói hết, Phượng Cửu đã cắt ngang lời nàng. 
“Cố mà lo cho chính mình đi, người bạn kia của ngươi khôn khéo hơn ngươi nhiều.” Nói xong, Phượng Cửu vận khí rời đi, gấu đen lớn lập tức chạy theo sau.
Một ngày sau, các nàng đã ra khỏi sơn mạch Vạn Thú.
Phượng Cửu nhìn Diệp Tinh ngủ trong ngực Tiểu Hắc, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tiểu Hắc, làm người tốt thì làm đến cùng, đưa nàng về linh viện đi.” 
Gấu đen lớn ngơ ngác nhìn nàng, không biết linh viện ở đâu.
Phượng Cửu sờ cằm nói: “Quên mất, đi tới chỗ ta trước! Ngươi quá dễ bị phát hiện, nếu đi tới linh viện thì không biết còn xảy ra chuyện gì nữa.”
Vì vậy hai người một gấu lập tức trở về viện của Phượng Cửu. 
Sau khi sắp xếp xong cho Diệp Tinh, Phượng Cửu thấy Tiểu Hắc ngồi ở cửa không rời đi, không khỏi ngạc nhiên: “Tiểu Hắc, sao ngươi còn ở đây, mau trở về đi!”
“Ngao!” Gấu đen lớn kêu một tiếng, bàn tay to của nó vỗ vào bãi cỏ.
Phượng Cửu trợn tròn mắt: “Ngươi… Ý của ngươi là ngươi không muốn trở về, muốn ở lại đây sao?” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.