Chương trước
Chương sau
“Ngao!” Tiểu Hắc kêu một tiếng, tỏ vẻ nũng nịu với Phượng Cửu. Vốn dĩ nó rất sợ nàng nhưng từ khi gặp nàng nó thường được ăn đồ ngon nên nó không hề muốn trở về.
Phượng Cửu trợn tròn mắt, sững sờ: “Chuyện này… chuyện này… không tốt lắm đâu.”
Nàng đã có rất nhiều loại thú rồi, không cần thêm một con gấu đen nữa. Hơn nữa nó không thể làm thú cưỡi giống như Lão Bạch, không thể làm tiểu sủng vật như Thôn Vân thú, càng không thể biến thành trẻ con như Tiểu Phượng Hỏa, vì vậy nàng không định thu nhận nó. 
“Ngao!”
Nó bất ngờ đứng lên, hai bàn tay to lớn vỗ vỗ vào ngực, phát ra âm thanh bùm bụp, dường như muốn nói cho nàng biết nó rất mạnh.
“Dừng lại!” Phượng Cửu vội vàng ngăn cản, tuy ở đây không có ai nhưng âm thanh này cũng quá lớn. 
Nàng cảm thán một tiếng, sau đó nói: “Như vậy đi, nếu ngươi không muốn trở về thì ở lại đây giúp ta trông nhà, chờ khi nào ngươi muốn trở về thì cứ trở về, ta sẽ không ngăn cản…”
Lời còn chưa nói xong thì Phượng Cửu đã nghe thấy âm thanh vó ngựa của Lão Bạch và âm thanh Thôn Vân thú truyền tới.
“Chủ nhân.” 
Phượng Cửu quay đầu, nhìn thấy Thôn Vân thú nằm sấp trên lưng Lão Bạch, không khỏi kinh ngạc. Sao Lão Bạch lại đồng ý cho Thôn Vân thú nằm trên lưng nó? Mới chỉ nửa tháng không gặp mà chúng nó không những không gầy đi, lại còn béo lên là sao?
“Các ngươi lại làm ra chuyện tốt gì rồi? Không phải bảo các ngươi trông nhà sao?” Ánh mắt Phượng Cửu rơi vào người Thôn Vân thú, bởi vì nó biết nói tiếng người.
“Chủ nhân, chúng ta không làm chuyện tốt gì cả!” Thôn Vân nói, hai mắt hung ác nhìn gấu đen sau lưng chủ nhân. 
“Ngao!” Tiểu Hắc lập tức nằm xuống, run rẩy sau lưng Phượng Cửu. Bên trong sơn mạch Vạn Thú thì nó là vua, nhưng sao đến nơi đây lại có thần thú…
“Không làm chuyện tốt thì làm chuyện xấu sao?” Phượng Cửu liếc mắt nhìn Thôn Vân thú, cảm thấy đan viện của nàng cũng không có gì để chúng nó phá hoại.
“Chủ nhân, ca ca người tới tìm, nói đợi người ở Huyền viện.” Thôn Vân thú vội vàng đổi đề tài, sau đó cúi đầu xuống, không dám nhìn Phượng Cửu. 
Thấy vậy Phượng Cửu cũng nhíu mày, không hỏi gì nhiều, chỉ dặn dò mấy câu, sau đó xoay người rời đi. Nàng định đi tới Thiên lâu đổi Hỏa Tinh rồi mới đi đến Huyền viện gặp Quan Tập Lẫm.
Thôn Vân thú thấy nàng quay lưng đi liền thở phào nhẹ nhõm, nó đột nhiên chuyển hướng sang chỗ Tiểu Hắc.
Phượng Cửu đứng ở chỗ đổi điểm, hỏi chấp sự: “Xin hỏi Hỏa Tinh cấp độ nào cũng có thể đổi điểm sao?” 
“Đúng vậy, chỉ cần ngươi đưa ra, chúng ta đều nhận, điểm số cũng được cộng như khi làm nhiệm vụ.” Chấp ự trung niên hờ hững trả lời, hắn cho rằng thiếu niên này cũng không có được bao nhiêu Hỏa Tinh, bởi vì một Độc Giác Hỏa Diễm thú một năm cũng chỉ sản sinh được một khối, huống chi Hỏa Tinh nào có dễ lấy như vậy?
Nhưng sau khi Phượng Cửu nghe xong lời hắn, nàng trực tiếp lấy Hỏa Tinh từ túi càn khôn ra đổi điểm, chấp sự trung niên trợn tròn mắt, ngay cả những học sinh đang xếp hàng chờ nhận nhiệm vụ cũng nín thở nhìn chằm chằm đống Hỏa Tinh đang chất đầy như tòa núi nhỏ trước mặt Phượng Cửu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.