Một ông lão Nguyên Anh liếc nhìn hai người trong đó, đẩy Lãnh Sương sang một bên: “Đứng ra kia.” Vừa dứt lời, thân ảnh nháy mắt lao vào trong, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết, cả viện chớp mắt khôi phục lại yên tĩnh.
“Tỷ!”
Lãnh Sương đi theo Khôi Lang đến nơi, khi nhìn thấy quần áo của tỷ tỷ mình bị rách nát ở trong viện, hít vào một ngụm khí lạnh, vội vàng cởi áo ngoài khoác lên người nàng: “Tỷ, tỷ thế nào rồi?”
Khôi Lang đứng cạnh liếc mắt quan sát trên dưới cả ngưới nàng, thấy chỉ có vạt áo bị xé rách, cành tay bị đứt chảy chút máu, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm. May mà không có việc gì, nếu thật sự xảy ra chuyện, vậy thì phiền phức rồi.
“Không sao.” Lãnh Sương lắc đầu, thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, lại bổ sung thêm một câu: “Chỉ bị mảnh vỡ cứa đứt tay thôi.”
Lãnh Hoa nhanh chóng băng bó cầm máu cho nàng, nói: “Tỷ, tỷ không biết đâu, tỷ mất tích, đệ và chủ tử lo muốn chết, chủ tử sai người của Diêm chủ đi điều tra, lại đi đến chợ đen sai người đi tìm, chủ tử còn dẫn theo đệ chạy đến mấy nơi tìm tỷ, may mà tỷ không sao.”
Nghe vậy, trong lòng Lãnh Sương ấm áp, đang muốn nói liền thấy một thân ảnh màu hồng bay vút đến, lập tức gọi một tiếng: “Chủ tử.”
Phượng Cửu nhìn thấy nàng, đầu tiên là quan sát từ trên xuống dưới, lúc này mới gật đầu: “Không có việc gì là được rồi.” Ánh mắt nhìn về phía căn phòng.
Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255662/chuong-564.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.