Hạnh phúc rốt cuộc là gì? Có người nóihạnh phúc không phải sống lâu trăm tuổi, không phải vinh hoa phú quý mà là khimuốn ăn liền có thứ để ăn, khi muốn được yêu liền có người yêu mình.
Thời gian vui vẻ của Nguyễn Thiệu Nam không kéo dàiđược lâu, sau khi xuất viện liền có một đống việc công ty đang chờ anh xử lí.
Trường học của Vị Hi cũng đã nghỉ đông, tuy NguyễnThiệu Nam nhiều lần yêu cầu nhưng cô vẫn không chuyển đến sống ở biệt thự củaanh, cũng không đi làm tại “Tuyệt sắc khuynh thành” nữa, suy nghĩ đến thân phậncủa Nguyễn Thiệu Nam, cô ít nhiều vẫn có chút kiêng dè.
Nhưng thiếu đi một khoản thu nhập, học phí và phí sinhhoạt sau này của cô sẽ có vấn đề, còn màu vẽ và dụng cụ vẽ tranh đắt đỏ nữa.
Nguyễn Thiệu Nam đưa cô một thẻ tín dụng, nhưng bị côvứt trong ngăn kéo ở biệt thự của anh. Tâm ý của anh, cô đã nhận nhưng cô khôngmuốn mình giống như tấm thẻ đó, trở thành một món đồ phụ thuộc. Không phải côkhác người mà do thói quen bao năm hình thành. Ngoài ra còn cả tôn nghiêm củacô nữa, cô càng cảm nhận được khoảng cách chênh lệch giữa cô và anh, cô càngmuốn duy trì sự độc lập trong phương diện tiền bạc.
Sau đó, khi cô nói ra suy nghĩ này với Như Phi, NhưPhi lại không đồng ý, “Cậu đã vì anh ta đến du học nước ngoài cũng không đi,đương nhiên anh ta có trách nhiệm chăm sóc cậu. Hơn nữa, chẳng phải anh takhông nuôi nổi cậu, cậu hà tất làm khổ mìhh thế?”.
Vị Hi nói: “Ăn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-khuynh-thanh/1273821/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.