“Anh sẽ...” Anh ghé sát tai cô, hơithở lạnh lẽo, ngữ khí làm ra vẻ thần bí lại có vẻ kì dị khó nói,“Khiến em muốn sống không được, muốn chết không xong”
.
Sau khi Nguyễn Thiệu Nam đi, độtnhiên Vị Hi cảm thấy có chút hoảng sợ, một nửa là lo lắng cho anh, một nửa lànhững suy nghĩ đến bản thân cô cũng không nói rõ được là gì.
Vị Hi nhất thời không biết nên đi đâu, tùy hứng tản bộtrên đường. Bầu trời thành phố xanh nhạt, thi thoảng có vài đám mây trắng bồngbềnh như xơ bông.
Trời cao mây trắng, mùa đông phương nam luôn có nắngnhạt, ấm áp, thời tiết rất đẹp để đi du lịch.
Vị Hi đang đi không mục đích tới gần đường lớn, độtnhiên nghe thấy tiếng máy nổ dữ tợn. Tiếp theo, một chiếc xe mô tô vô cùng dũngmãnh sượt qua cô. Két! Một tiếng phanh xe gấp gáp, cách mũi chân cô vài mét,bất cẩn vòng ngang.
Lái xe bỏ chiếc mũ bảo hiểm màu đen xuống, lộ ra mộtgương mặt đẹp trai dưới ánh mặt trời.
Vị Hi nghi ngờ hỏi: “Sao mỗi lần em đi loăng quăngtrên đường đều bị anh nhặt được vậy?”.
“Em không biết à? Con người anh có một ý thích, đó làchuyên thích nhặt những con mèo, con cún nhỏ về nhà”. Trì Mạch bật cười, hàmrăng trắng bóc, các nét trên gương mặt góc cạnh sắc nét, làn da màu lúa mạchkhỏe mạnh, hơi giống với một người mẫu quảng cáo nào đó, khôi ngô rực rỡ dướiánh mặt trời mùa đông mỏng manh, ấm áp.
“Nhặt về làm gì? Anh lại chẳng thích động vật”.
“Nhặt về nấu canh, làm một bữa ngon nè ”.
Vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-khuynh-thanh/1273822/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.