Diệt cỏ tận gốc? Có phải cũng bao gồm cảem? Lẽ nào anh quên rồi? Em cũng họ Lục.
Vị Hi đói bụng nên tỉnh dậy, khi mở mắt đã là buổichiều, cả một ngày không có hạt cơm nào vào bụng. Cô quay mặt qua, thấy NguyễnThiệu Nam vẫn ngủ say sưa, chôn vùi trong bóng râm của cửa chớp, mái tóc đenche hơn nửa gương mặt.
Một tay anh vắt qua eo cô, Vị Hi không muốn đánh thứcanh, cẩn thận nhấc tay anh ra. Nhưng cô vừa ngồi dậy, chân chưa chạm đất liềnbị một đôi tay kéo lại.
Anh quay mặt cô lại hôn lên môi cô, lơ mơ hỏi: “Em điđâu?”.
“Em đói rồi, muốn ra ngoài tìm chút đồ ăn. Anh khôngđói à?”.
Tay anh vòng lấy ôm chặt vaicô, anh căng thẳng nói: “Em không thể đi, anh không cho em đi, Vị Hi, em khôngthể bỏ anh lại một mình nữa”.
“Em không đi, không đi mà'’. Vị Hi quay lại vuốt lênmá anh giải thích, “Em chỉ ra ngoài tìm đồ ăn, Thiệu Nam, emyêu anh, con người của em, trái tim của em đều ở chỗ anh, em có thể đi đâuchứ?”.
Anh cọ cằm lên bờ vai cô, giọng nói khẽ khàng, thậmchí có chút ấm ức, “Anh chỉ không dám tin, giây phút nghe thấy em nói yêu anh,anh gần như tưởng rằng mình đang nằm mơ. Nhưng đến ngay cả trong mơ, em cũngchưa từng nói yêu anh.”
Vị Hi áy náy nói: “Xin lỗi, trước đây do em quá íchkỉ, chỉ nghĩ đến mình mà lơ là cảm nhận của anh. Thiệu Nam, emlà Vị Hi của anh…” Cô ghé sát mặt anh, giọng nói run rẩy, “Vị Hi của anh sẽ mãimãi yêu anh, đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-khuynh-thanh/1273820/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.