Trong nháy mắt nuốt đan dược vào, lão giả đã dần dần khôi phục nguyên khí, lượng nguyên khí còn sót lại có thể miễn cưỡng duy trì hắn chiến đấu...
"Ha ha."
Tiếng cười khẽ từ phía trước truyền đến làm Hoàng Hạc biến sắc: "Không biết công tử đang cười cái gì?"
"Ta cười..." Mộ Như Nguyệt cong khóe môi, "Cười ngươi đã chết đến nơi mà còn không biết."
"Ngươi nói cái gì?" Khuôn mặt tái nhợt của Hoàng Hạc càng trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
Mộ Như Nguyệt thản nhiên nhìn Hoàng Hạc: "Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ngực mình ẩn ẩn đau đớn, ta đã thừa dịp ngươi không chú ý mà hạ độc, nếu muốn có giải dược thì giao bảo điển ra đây."
"Ngươi..."
Ánh mắt Hoàng Hạc phẫn nộ, hắn dựa theo lời của Mộ Như Nguyệt cảm thụ một chút, xác thực lồng ngực ẩn ẩn đau đớn, nhất định là trúng độc.
"Ngươi nghĩ xong chưa, muốn bảo điển hay muốn mạng?" Mộ Như Nguyệt cười nhạt, thanh âm không nóng không lạnh kia làm Hoàng Hạc có xúc động muốn một chưởng đánh chết nữ nhân này.Muốn mạng hay bảo điển?
Đáp án rất rõ ràng....
"Tốt, ta giao bảo điển cho ngươi!" Hoàng Hạc oán hận cắn răng nói.
Lúc đầu, bảo điển này nằm trong tay một hộ nông dân ở một thôn trang, sau khi hắn vô tình phát hiện, vì đoạt bảo điển này mà hắn huyết tẩy cả cái thôn trang kia.
Ban đầu hắn cho rằng làm như vậy là có thể diệt khẩu, không ngờ lại có một người thoát được, cho nên mới hại hắn bị đuổi giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878380/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.