Mộ Như Nguyệt đã đáp ứng sẽ nói Dạ Vô Trần ra sau núi một chuyến, cho nên sáng sớm đã dẫn hắn đến đó, khi đến sau núi Dạ Vô Trần mới biết được tại sao nơi này lại hấp dẫn hắn, khiến hắn không tiếc tiến vào Trung Châu học phủ....
Chỉ vì cỗ lực lượng mà hắn lưu lại kia.
Nhưng trong nhất thời nửa khắc không thể hoàn toàn hấp thu hết cỗ lực lượng này, mà trong lòng Mộ Như Nguyệt lại lo lắng cho an nguy của Tiêu Phong nên cũng không đợi Dạ Vô Trần mà tự xuất phát đến Phong Vân đế quốc trước.
Lúc này, trong sơn mạch ma thú đi đến Phong Vân đế quốc, Mộ Như Nguyệt cẩn thận dùng kiếm tách cỏ dại chắn đường, ngẩng đầu nhìn lên trời xanh.
"Cũng không biết mất bao lâu mới tới Phong Vân đế quốc, Tiêu Phong đại ca hiện giờ ở đó, ta không thể không đi."
Oanh!
Ầm ầm ầm!
Đúng lúc này, phía trước truyền đến âm thanh đánh nhau, khí thế mãnh liệt khuếch tán trên bầu trời, tựa như một luồng sáng áp xuống.
Trong lòng Mộ Như Nguyệt căng thẳng, dưới áp lực của khí thế này, nàng cảm thấy hô hấp khó khăn.
"Không biết ai chiến đấu ở chỗ đó."
Sắc mặt nàng hơi trầm xuống, ánh mắt xuyên qua rừng cây nhìn về phía hai thân ảnh kia.
Đó là hai vị lão giả tuổi không chênh lệch nhau lắm, một người hồng y đầu bạc, người kia một thân trường bào vàng nâu, khí thế hai người không phân cao thấp.
"Hoàng Hạc, mau giao bảo điển kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878379/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.