Chương trước
Chương sau
Mộ Như Nguyệt nhíu mày, cơ hồ là theo bản năng nói: "Thi trùng độc!"

Không sai, đây xác thực là thi trùng độc trong đan thư miêu tả, không ngờ lại gặp được ở đây....

"Dừng!"Bỗng nhiên, một thanh âm vang lên trong núi non yên tĩnh.

Một nam nhân trung niên từ trong xe ngựa bước tới, nhìn kỹ Mộ Như Nguyệt một lượt từ trên xuống dưới, nhướng mày, hỏi: "Vị cô nương này, ngươi biết thi trùng độc?"

Mộ Như Nguyệt quét mắt nhìn nam nhân trung niên, nhàn nhạt mở miệng: "Không sai."

Hai mắt nam nhân trung niên sáng lên, ánh mắt mong đợi nói: "Không biết sư phụ của cô nương là người phương nào, hiện tại ở đâu?"

"Sư phụ ta không có ở đây."

Nghe vậy, nam nhân trung niên có chút thất vọng thở dài: "Không dối gạt cô nương, hoàng.... thiếu gia nhà chúng ta trúng thi trùng độc, tìm vô số đan dược sư vẫn không trị được, nếu cô nương có thể nhận ra thi trùng độc, vậy sư phụ ngươi dĩ nhiên cũng là đan dược sư, cho nên có thể phiền cô nương nói sư phụ ngươi trị liệu cho thiếu gia nhà ta hay không?"

Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Ta có thể xem thiếu gia nhà ngươi không?"

"Mời cô nương."

Nam nhân trung niên gật đầu, vươn tay vén màn xe lên, một khuôn mặt xanh mét đập vào mắt nàng.

Thanh niên nằm trong xe ngựa, bộ dáng rất thống khổ, một gương mặt cực kỳ thanh tú vì trúng độc mà trở nên xanh mét, môi cũng tím tái.

Sau khi xem xét tình huống của hắn, hai mắt Mộ Như Nguyệt đột nhiên sáng ngời....

"Xác thật là thi trùng độc, hơn nữa còn là thi trùng độc ngàn năm!"

Thi trùng độc ngàn năm cũng được coi là một loại độc tố quý hiếm, mà nàng vừa đọc trong bảo điển, thi trùng độc là thứ không thể thiếu để luyện ra con rối.

Nếu là trước đây nàng cũng không muốn xen vào việc của người khác, nhưng hiện tại nàng không thể không quản... Nếu có thể hấp thu nhiều thi trùng độc, vậy cũng đủ để nàng luyện ra một quân đoàn con rối.

"Thiếu gia nhà ngươi cũng không phải không thể cứu." Mộ Như Nguyệt đè nén kích động trong lòng, ngẩng đầu nhìn nam nhân trung niên.

Nghe vậy, ánh mắt nam nhân trung niên hiện lên vẻ vui sướng.

Mấy ngày nay, các đan dược sư đều nói không thể cứu được Tứ hoàng tử, chỉ có một mình nàng nói có thể cứu được. Cho dù nàng có nói mạnh miệng cũng vẫn làm hắn vui sướng....

"Cô nương, vậy sư phụ ngươi khi nào mới đến? Ta có thể gặp hắn không?"

Nam nhân trung niên cho rằng chỉ dựa vào Mộ Như Nguyệt còn không có năng lực như vậy, rất nhiều đan dược sư còn không thể trị liệu, một cô nương hơn mười tuổi như nàng, có khả năng sao?

Cho nên, vị tiểu cô nương này hẳn là đã bái một đan dược sư cường đại làm sư phụ, hơn nữa vị đan dược sư kia có thể trị thi trùng độc...

Nghĩ đến đây, nam nhân trung niên trở nên khẩn trương...

"Ngươi chuẩn bị một ít dược liệu, xong thì đến tìm ta." Mộ Như Nguyệt cũng lười giải thích, chỉ nhàn nhạt nói một câu."..."

Nam nhân trung niên nhất thời ngây ngẩn cả người, nhanh như vậy liền chuẩn bị dược liệu?

Không chờ hắn kịp phản ứng, Mộ Như Nguyệt liền đọc ra một danh sách dược liệu thật dài, nam nhân trung niên vội vàng hội phục tinh thần, kêu người bên cạnh ghi lại.

"Cô nương, không biết ta chuẩn bị dược liệu xong nên đi đâu tìm ngươi?"

Mộ Như Nguyệt trầm tư nửa ngày, nói: "Tiêu gia ở đế đô."

"Tiêu gia? Cô nương là người Tiêu gia?" Nam nhân trung niên kinh ngạc nhìn nàng, nói, "Chúng ta cũng đi đế đô, bằng không cùng nhau đồng hành, thế nào?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.