Chương trước
Chương sau
Diêu Vân Thanh cười nhạo, ánh mắt trào phúng, nàng từng bước từng bước tiến về phía Lưu Ly, sát ý trong mắt càng đậm: "Nói, Triệu Khuynh Tuyết rốt cuộc trốn ở đâu?"

Lưu Ly cắn chặt môi, đột nhiên la lớn: "Mạc Ly đại nhân, cứu ta."

Trong nháy mắt, một thân ảnh màu xám xuất hiện, nam nhân trung niên đứng trên võ đài, ánh mắt đạm mạc nhìn về phía nữ tử thanh tú, hừ lạnh một tiếng.

Một cỗ khí thế cường đại áp về phía Diêu Vân Thanh, hai chân nàng mềm nhũn quỳ trên mặt đất, phẫn nộ nhìn Mạc Ly: "Ta và Lưu Ly còn chưa tỷ thí xong, ngươi là quản sự võ đường lại ra tay quấy nhiễu, ngươi còn có thể vô sỉ hơn nữa không!"

Ánh mắt Mạc Ly đột nhiên trầm xuống.

Quản sự võ đường....

Mấy chữ này như một cái gai nhọn hung hăng đâm vào lòng hắn.

Rõ ràng hắn động tay động chân trong đan đỉnh kín đáo như vậy, không biết lão nhân Tống Nhiên kia làm sao phát hiện được, còn đuổi hắn ra khỏi đan đường, nếu không phải võ đường thu hắn vào làm quản sự, sợ là hắn đã bị đuổi ra khỏi học phủ.

Bất luận thế nào đan đường cũng không quản được chuyện bên võ đường, bất quá võ đường cũng không muốn đắc tội đan đường, không dám trọng dụng hắn, chỉ có thể cho hắn chức quản sự nho nhỏ.

Cho nên đây là nỗi thẹn trong lòng hắn!

"Thắng bại đã phân, tỷ thí kết thúc", Mạc Ly lãnh đạm nói, "Ngươi còn cái gì bất mãn?"

Nhìn cảnh tượng này, mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lòng cảm thấy cực kì khinh thường.

Mạc Ly rõ ràng muốn trả thù riêng, ai bảo bằng hữu của Diêu Vân Thanh đã từng đắc tội với hắn, hắn đương nhiên hận luôn cả nàng.

Sắc mặt Diêu Vân Thanh trầm xuống: "Mạc Ly, ngươi quên hai quy tắc trên đài luận võ sao? Thứ nhất, khi một trong hai người mất đi năng lực chiến đấu, trọng tài có thể đình chỉ trận đấu, thứ hai, một trong hai người nhận thua thì có thể ngừng trận đấu? Nữ nhân này còn chưa nhận thua, cũng không bị mất năng lực chiến đấu, không biết ngươi dựa vào đâu mà tuyên bố tỷ thí kết thúc? Thật sự công bằng sao?"

"Nha đầu, ngươi quá ngây thơ rồi", Mạc Ly cười lạnh nói, "Trên đời này không có công bằng hay không công bằng, nắm đấm của ai mạnh thì người đó là chân lý, bằng hữu ngươi lọt vào mắt Tống Nhiên, ở đan đường hắn có thể thiên vị ngươi nhưng ở võ đường ngươi không có bất kì hậu thuẫn nào, cho nên ở đây, Mạc Ly ta nói cái gì thì chính là cái đó, ngươi vẫn nên đi đi, nếu ngươi cứ khăng khăng phản đối quyết định của ta, ta sẽ không khách khí!"Nắm đấm mạnh chính là chân lý?

Gương mặt Diêu Vân Thanh lạnh lẽo, đạo lý này nàng đã sớm biết, dù sao đại lục này cũng không phải Trung Hoa, ở nơi này không có đạo lý gì đáng nói.

Thấy đối phương đang ngây người, trong mắt Lưu Ly hiện lên một tia sáng, bỗng nhiên từ phía sau Mạc Ly đứng dậy, nhằm về phía Diêu Vân Thanh.

Mọi người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, Lưu Ly này thật sự không muốn sống nữa rồi, hiện tại còn dám công kích Diêu Vân Thanh, nếu không phải Mạc Ly thiên vị, nàng đã sớm bị Diêu Vân Thanh giáo huấn một trận.

Nhưng mà hiện giờ, Lưu Ly chỉ có một ý nghĩ....

Giết nàng!

Giết nữ nhân đáng chết này!

Thời điểm kiếm trong tay Lưu Ly đến gần Diêu Vân Thanh, đối phương tựa hồ hồi phục lại tinh thần, nâng tay lên hung hăng đánh vào ngực Lưu Ly.

Lưu Ly trợn to mắt, thân thể xẹt qua không trung bay ra phía sau, rơi thật mạnh xuống đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.