Chương trước
Chương sau
"Ngươi muốn chết!"

Diêu Vân Thanh khẽ cong khóe môi, cười tủm tỉm, nhẹ vung trường kiếm trong tay, trong mắt hiện lên sát ý.

"Dừng tay!"

Mạc Ly đột nhiên biến sắc, thấy kiếm trong tay Diêu Vân Thanh đâm về phía Lưu Ly, hắn lập tức chạy vọt qua, đánh một chưởng vào ngực Diêu Vân Thanh.

Diêu Vân Thanh văng ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, tựa như mưa máu rơi xuống.

"Mạc Ly đại nhân cuối cùng vẫn ra tay."

Đám người nhịn không được tiếc hận than thở, thực lực của Diêu Vân Thanh mạnh hơn Lưu Ly nhưng ai bảo thế lực gia tộc của Lưu Ly lớn, dù Mạc Ly không vì chuyện Mộ Như Nguyệt mà giận chó đánh mèo Diêu Vân Thanh, cũng sẽ vì từng chịu ơn của Lưu gia mà thiên vị Lưu Ly.

"Nha đầu, ta đã nói tỷ thí kết thúc, ngươi lại không nghe lời ta nói, một khi đã như vậy, ta cũng chỉ có thể giáo huấn ngươi một chút, cho ngươi nhớ lâu!"

Ánh mắt Mạc Ly hơi trầm xuống, sát ý hiện lên.

Lúc trước hắn đã điều tra thân thế của nữ nhân này rồi, chỉ là một nữ tử đến từ một thôn trang nhỏ ở ngoài Trung Châu, không có bất kì bối cảnh gì, có giết nàng cũng không có ai ra mặt cho nàng.

Nhưng dù sao nơi này là học phủ, hắn là quản sự không thể tùy tiện tru sát đệ tử.

"Nha đầu, lần sau nhớ kĩ, làm chuyện gì cũng phải chừa đường lui, không nên chuyện gì cũng quá quyết tuyệt, Lưu Ly có sai cũng nên cho nàng một cơ hội."

Cho nàng một cơ hội?

Diêu Vân Thanh cười nói: "Lần thứ nhất nàng muốn giết ta, ta phản kích, ngươi lại ngăn cản không cho ta giáo huấn nàng, lần thứ hai nàng lại muốn giết ta, ngươi lại nói ta nên cho nàng một cơ hội? Mạc Ly, da mặt ngươi có thể dày hơn được nữa không?""Muốn chết!"

Trên người Mạc Ly hiện lên một trận cuồng phong, trong mắt lập lòe lửa giận, dưới cỗ uy áp cường đại, sắc mặt Diêu Vân Thanh tái nhợt, cắn chặt môi.

Sau khi nhìn thấy cỗ lực lượng cường đại kia, mọi người đều lắc đầu than nhẹ.

Tục ngữ nói kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Diêu Vân Thanh kia quá cứng đầu, lúc trước vì tìm nữ nhân kia mà náo loạn học phủ, làm Triệu Khuynh Tuyết kia sợ tới mức không dám tới đan đường, người Triệu gia tìm tới cửa lại bị Tống Nhiên cản trở, bây giờ đụng phải cái đinh mà còn không biết nhịn xuống.

Đây không phải là muốn bị đánh sao?

Đột nhiên, một tiếng vang lớn chấn động toàn bộ võ đường.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Diêu Vân Thanh vốn đang ở trên đài luận võ mất tung mất tích, bọn họ dời mắt sang một chút, lập tức nhìn thấy một thân bạch y.

Khuôn mặt thiếu nữ lạnh lẽo khiến người ta kinh tâm, nàng lẳng lặng kéo cổ tay Diêu Vân Thanh đứng giữa không trung.

Diêu Vân Thanh ngẩn ngơ nhìn thiếu nữ bên cạnh, ủy khuất dồn nén mấy ngày nay bỗng nhiên bộc phát, oa oa khóc rống lên: "Nguyệt Nhi, ngươi còn sống, ngươi thật sự còn sống,.... Ô ô ô, ta thật vất vả mới tìm được một đồng hương ở cái thế giới xa lạ này, trong thời gian ngươi không ở đây bọn họ đều khi dễ ta, Triệu Khuynh Tuyết khi dễ ta, trốn tránh không ra, Lưu Ly cũng khi dễ ta, dám vũ nhục ngươi trước mặt ta, còn có Mạc Ly cũng khi dễ ta, hắn không cho ta giáo huấn Lưu Ly...."

Nghe nàng nói thế, mọi người đều trợn trắng mắt.

Ngươi khác khi dễ nàng? Trong khoảng thời gian này nàng luôn khi dễ người khác thì đúng hơn, làm Triệu Khuynh Tuyết sợ tới mức không dám đến học phủ....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.