"Mẫu thân thì mẫu thân đi, coi như ta và Vô Trần nhiều thêm một nhi tử."
"Thật sự?" Tiểu Bạch vui vẻ nhảy dựng lên, ôm lấy cổ Mộ Như Nguyệt, hung hăng hôn vào má nàng một cái, "Tiểu Bạch lại có mẫu thân yêu thương, để cho hai bọn họ đi du lịch đi thôi, Tiểu Bạch không cần bọn họ, chỉ cần một mình mẫu thân là đủ rồi."
Hiển nhiên, tiểu gia hỏa này rất bất mãn với hai vị phụ mẫu đã bỏ nó lại đây một mình...
"Tiểu Bạch, ngươi thật sự không thể rời khỏi đây cùng ta?" Mộ Như Nguyệt cúi đầu nhìn Tiểu Bạch, nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Bạch cắn chặt môi, lắc lắc đầu, ủy khuất nói: "Ta không thể rời đi, trừ phi ngươi đột phá lên đỉnh thiên phú, ta mới có thể rời khỏi nơi này, đan thư này vốn dĩ là do cha mẹ ta bảo hộ, sau khi bọn họ đột phá liền bỏ đi mất, ném cái nhiệm vụ này cho ta."
Đỉnh thiên phú?
Mộ Như Nguyệt mỉm cười: "Tiểu Bạch, yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng làm ngươi được ra ngoài, bây giờ ta muốn ra khỏi đây, đã đi lâu như vậy rồi, không biết bên ngoài thế nào, phỏng chừng Thanh Nhi cùng Cảnh Nhi đều nháo nhào đi tìm ta, đáng tiếc lúc ấy quá đột ngột cho nên không thể nói rõ với bọn họ."
Trong lòng Tiểu Bạch chấn động, theo bản năng kéo ống tay áo của Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt tội nghiệp nhìn nàng: "Ngươi phải đi sao? Vậy khi nào ngươi mới có thể vào đây bồi Tiểu Bạch?"
Mộ Như Nguyệt quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878289/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.